khi anh không nói gì

Chương 1: Gặp gỡ trong mưa


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa rơi rả rích trên những con phố Hà Nội buổi chiều cuối thu, làm bóng đèn đường lấp lánh như những viên ngọc nhỏ bị nhấn chìm trong dòng nước bạc. Lâm Tố Du giật mình giật mình khi những hạt mưa tạt vào mặt, làm cô hú lên một tiếng nho nhỏ. Cái ngày hôm nay thực sự quá tệ — xe buýt trễ, điện thoại hết pin, lại còn quên mang ô. Thật may là cô vẫn còn bộ áo khoác mỏng, nhưng áo khoác mỏng ấy chẳng đủ chống nổi cơn mưa rả rích kéo dài từ đầu giờ chiều.

Cô vội vã bước nhanh trên vỉa hè trơn trượt, cố gắng nép vào các mái hiên của cửa hàng. Những người qua lại đều vội vàng, cúi đầu, lướt nhanh qua cô như những chiếc bóng. Nhưng rồi, giữa biển người vội vã ấy, cô nhận ra một hình ảnh bất thường. Một người đàn ông đứng đó, giữa mưa, không một chiếc ô, áo khoác đen sẫm, dáng người thẳng tắp và đặc biệt, anh chẳng có vẻ gì là đang lo lắng vì ướt hay lạnh. Anh đứng yên, nhìn ra phía trước, ánh mắt dường như hướng về một thứ mà chỉ anh thấy, và thế giới dường như bỏ quên xung quanh anh.

Lâm Tố Du nhíu mày. Cái cảm giác lạ lùng len lỏi trong cô khiến cô dừng bước. Người đàn ông này… khác hoàn toàn với tất cả mọi người cô từng gặp. Không nụ cười, không cử chỉ, chỉ có đôi mắt… sắc lạnh nhưng sâu thẳm như thể ẩn chứa cả một bầu trời bí mật.

Cô lại gần, định lên tiếng hỏi xem anh có cần che ô không, nhưng một cảm giác băn khoăn khiến cô dừng lại. Lạ thật, chẳng hiểu sao, cô lại thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Rồi mưa càng lúc càng nặng hạt. Một cơn gió thổi qua, làm tóc cô ướt sũng, dán lên mặt. Cô lúng túng đưa tay quệt nước mưa, và trong khoảnh khắc ấy, người đàn ông quay đầu nhìn cô lần đầu. Mắt anh và mắt cô chạm nhau — ánh nhìn ấy không hề giống ánh mắt của người lạ. Nó không chỉ là tò mò, mà còn là một sự quan sát cẩn trọng, tỉ mỉ, như muốn nhìn thấu tất cả mọi thứ của cô chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

“Anh… có ổn không?” – cô bập bẹ, giọng nhỏ, không chắc chắn.

Anh không trả lời. Không phải vì không nghe thấy, mà dường như… anh không thể nói. Thay vào đó, anh nghiêng đầu nhẹ, mắt vẫn dán vào cô, và trong ánh mắt ấy, cô đọc được một sự tò mò kỳ lạ pha lẫn trầm lặng. Cảm giác này khiến cô vừa bối rối vừa tò mò.

Cô lúng túng cười khẽ, tự nhủ: “Ồ, có lẽ anh ấy không nghe thấy mình… hoặc không muốn trả lời.” Nhưng trong thâm tâm, cô không hề muốn bỏ đi. Cái gì đó về người đàn ông này khiến cô cảm thấy rung động, một rung động kỳ lạ, không giải thích được.

Một chiếc xe tải phóng nhanh qua vũng nước, bắn tóe lên làm cô ướt thêm. Cô la lên một tiếng, vừa tức giận vừa bất lực. Người đàn ông đứng đó, vẫn im lặng, vẫn lặng lẽ, và dường như không quan tâm. Nhưng rồi, một cử chỉ khiến cô không thể rời mắt: anh đưa tay che cho một em bé đang đứng dưới mưa, như thể bảo vệ, nhưng không một lời nào. Hành động ấy… khiến cô cảm thấy vừa lạ vừa gần gũi.

Cô thở dài, tự nhủ mình thật ngớ ngẩn khi bị cuốn hút bởi một người lạ mặt giữa mưa. Nhưng rồi bước chân cô chậm lại, cô vẫn đứng đó, nhìn anh. Anh cũng không di chuyển. Một cảm giác… không biết gọi tên, vừa sợ vừa thích, len lỏi vào tim cô.

Rồi bất chợt, người đàn ông câm ấy quay người, bước nhanh về phía một tòa nhà lớn gần đó. Cô nhìn theo, thấy anh dừng trước cửa một quán cà phê sang trọng, tay cầm một chiếc thẻ từ, lướt qua bảo vệ mà không nói gì. Từ phía quán cà phê, ánh đèn vàng hắt ra, làm anh trông vừa bí ẩn vừa ấm áp.

Lâm Tố Du đứng ngoài mưa, tim vẫn đập loạn nhịp. Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy cần phải biết tên anh, biết câu chuyện của anh, biết lý do vì sao anh đứng im lặng giữa mưa như thế. Và cô cũng không biết rằng, chính khoảnh khắc này sẽ thay đổi cuộc đời cô — sẽ là khởi đầu của một câu chuyện mà cô chưa bao giờ tưởng tượng.

Cô hít một hơi dài, quyết định chạy theo anh. Bước chân trên vỉa hè trơn trượt, cô vừa vội vừa lo lắng. “Chắc anh ấy sẽ không để ý đến mình đâu… nhưng mà… phải thử thôi,” cô tự nhủ.

Khi cô tới gần cánh cửa, anh đã mở cửa bước vào quán, vẫn không nói một lời, nhưng ánh mắt anh dường như đã nhận ra cô. Lâm Tố Du đứng ngoài cửa một giây, mưa rơi trên vai cô, tim đập mạnh, rồi dứt khoát bước vào. Cánh cửa đóng lại sau lưng, cô cảm nhận được cái không khí ấm áp khác hẳn với mưa lạnh ngoài kia.

Bên trong, quán cà phê yên tĩnh, ánh đèn vàng nhạt, tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên. Anh vẫn đứng đó, dáng người thẳng, tay cầm một ly cà phê nóng, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô. Và lần đầu tiên, giữa im lặng, anh mỉm cười. Không lời nào được thốt ra, nhưng nụ cười ấy — ấm áp, bí ẩn, và cuốn hút — khiến cô gần như quên hết mọi thứ.

Cô lúng túng cười khẽ, chào anh, nhưng anh chỉ gật nhẹ đầu, ánh mắt vẫn không rời cô. Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Tố Du hiểu ra một điều: người đàn ông này, dù không nói, cũng có thể khiến trái tim cô rung động mạnh hơn bất cứ lời nào từng thốt ra.

Cô tìm một chỗ ngồi gần anh, đặt tay lên ly cà phê nóng, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. Anh không nói, cô cũng không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng cả hai, im lặng giữa tiếng nhạc, tiếng mưa ngoài cửa sổ, dường như đã trao nhau một kết nối không lời — kết nối của ánh mắt, cử chỉ, và cảm giác không thể giải thích.

Và Lâm Tố Du biết chắc rằng, khoảnh khắc này, giữa mưa, giữa quán cà phê nhỏ bé, sẽ là khởi đầu cho một câu chuyện mà cô chưa bao giờ tưởng tượng — câu chuyện về người đàn ông không nói gì, về những bí mật, về tình yêu im lặng, và về trái tim rung động mà không cần lời.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×