khi anh không nói gì

Chương 2: Hợp đồng một năm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, trời vẫn âm u, những hạt mưa nhỏ lất phất như phủ một lớp sương mỏng lên khắp thành phố. Lâm Tố Du vẫn chưa hết bàng hoàng sau khoảnh khắc gặp người đàn ông lạ hôm qua trong quán cà phê. Cô tự nhủ rằng anh sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong đời cô lần nữa — nhưng số phận đôi khi lại thích trêu ngươi.

Vừa ra khỏi ký túc xá, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ em trai, Lâm Tiểu Phong, hiện lên màn hình:

"Chị ơi, chi phí phẫu thuật tháng tới của em… chưa có đủ. Chị giúp em nhé."

Cô thở dài. Đã hứa với em, không thể từ chối. Nhưng tiền đâu ra? Lương part-time của cô chỉ đủ mua mì tôm và trả tiền nhà. Cô cắn môi, suy nghĩ. “Mình phải làm gì đây…?”

Và rồi, ngay lúc ấy, cánh cửa phòng ký túc xá mở ra. Một người đàn ông cao ráo bước vào, dáng người quen thuộc khiến tim cô đập nhanh. Không ai khác, chính là người hôm qua — Trì Dạ. Anh mặc vest đen, điềm tĩnh, vẫn ánh mắt sắc lạnh nhưng có chút gì đó… như muốn giao tiếp.

“Anh… anh…” cô lắp bắp.

Anh không nói gì. Chỉ đưa ra một chiếc túi màu đen, bên trong là một hợp đồng dày, trang bìa bằng da, đơn giản nhưng sang trọng đến mức khiến cô choáng ngợp.

Cô nhướn mày, mở túi, thấy những dòng chữ dày đặc:

“HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN MỘT NĂM”

Cô nhấc mắt lên nhìn anh, sững sờ. “Đ-đây… là… sao? Anh… tại sao lại…?”

Anh vẫn im lặng. Cô thử nhìn quanh, nhưng chỉ có hai người, và không ai khác có thể giải thích. Anh đưa tay, ra hiệu cô cầm lấy hợp đồng.

Cô mở ra, lật từng trang, đọc lướt. Trong hợp đồng ghi rõ:

Hai bên sẽ sống chung như vợ chồng hợp pháp trong vòng một năm.

Mọi quyền lợi tài chính, giấy tờ, và trách nhiệm pháp lý đều được ghi nhận.

Hết một năm, hai bên có quyền gia hạn hoặc kết thúc mà không ràng buộc.

Bí mật cá nhân của Trì Dạ sẽ được bảo mật tuyệt đối.

Cô nhắm mắt, thở dài, như thể cả thế giới sụp đổ. “Một năm… một năm mà… để làm gì chứ?”

Anh đặt tay lên trang hợp đồng, và lần đầu tiên, cô nhận ra rằng dù không nói, ánh mắt anh dường như muốn truyền đạt một điều gì đó — một sự nghiêm túc, một sự cần thiết, một lý do mà cô chưa thể hiểu.

Cô lúng túng, giọng run run: “Nhưng… chị… em trai chị cần tiền… chị… có thể giúp anh… nhưng… cưới anh… một năm… sao?”

Anh không trả lời. Thay vào đó, anh chỉ lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đặt lên bàn trước mặt cô. Chỉ một cái nhìn, nhưng đủ để cô hiểu: “Tiền này… sẽ giải quyết tất cả.”

Cô hít một hơi dài, nước mắt tự nhiên ứa ra. Mọi thứ quá nhanh, quá bất ngờ. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ sau một ngày gặp gỡ trong mưa, cô sẽ bị cuốn vào một cuộc hôn nhân… theo hợp đồng.

Nhưng trong lòng, một phần nào đó, cô biết rằng em trai mình đang cần cô. Và để cứu em, cô phải làm điều này.

Cô cầm bút, run run ký vào hợp đồng. Trì Dạ vẫn đứng đó, không nói, chỉ lặng lẽ quan sát. Chỉ một cái nhíu mày nhẹ, nhưng khiến cô hiểu rằng, với anh, điều này không phải trò chơi. Đây là… một quyết định quan trọng.

Hợp đồng đã ký xong, nhưng cảm giác kỳ lạ vẫn đọng lại. Cô nhìn anh, hỏi nhỏ: “Anh… tại sao lại chọn em?”

Anh nghiêng đầu, đưa tay chỉ vào trái tim mình, rồi gõ nhẹ lên hợp đồng. Ý anh rõ ràng: lý do không thể nói ra bằng lời, nhưng… có lẽ cô chính là người anh cần.

Cô nhìn anh, không biết nên cười hay khóc. Cảm giác vừa sợ, vừa hồi hộp, vừa tò mò trộn lẫn. Một năm… một năm sẽ như thế nào? Anh lạnh lùng, ít nói, và cô… cô sống bằng lời nói, bằng cười, bằng sự hoạt bát. Hai thế giới đối lập, sống chung một mái nhà, sẽ ra sao?

Ngay hôm sau, cô chuyển vào biệt thự của Trì Dạ. Cánh cửa lớn mở ra, ánh sáng vàng ấm áp từ bên trong hắt ra, làm cô hơi chói mắt. Trì Dạ bước vào trước, rồi quay lại, ra hiệu cô đi theo.

Căn biệt thự rộng lớn, trang trí tinh tế nhưng lạnh lùng. Không một bức tranh màu mè, chỉ có những đường thẳng, những tông màu trung tính, và một bầu không khí trầm lặng. Cô bước vào, cảm giác như bước vào một thế giới hoàn toàn khác với ký túc xá sinh viên nhỏ bé của mình.

“Đây… là nhà anh… đúng không?” cô thốt lên, giọng vừa sợ vừa ngạc nhiên.

Anh gật đầu, vẫn không nói. Nhưng ánh mắt anh dừng lại trên cô lâu hơn bình thường, khiến cô cảm thấy hơi ngượng. Cô nhìn quanh, thấy từng chi tiết được bố trí cẩn thận: phòng khách rộng, sofa màu xám nhạt, bàn làm việc bằng gỗ sáng bóng, cửa kính lớn nhìn ra hồ nước ngoài vườn.

Một phần trong cô sợ hãi, nhưng phần khác lại tò mò. Anh không nói, nhưng cái cách anh sống, cái cách anh nhìn cô, đã đủ để khiến cô muốn tìm hiểu.

Ngày đầu tiên sống chung, mọi thứ diễn ra lặng lẽ. Cô nấu bữa sáng, anh uống cà phê, hai người chẳng nói một lời. Nhưng giữa im lặng ấy, cô dần nhận ra một điều: anh không hề lạnh lùng với cô như vẻ bề ngoài. Anh quan sát, để ý đến từng chi tiết nhỏ nhất: khi cô run run cầm chảo, khi cô lỡ tay làm rơi muỗng, anh đều im lặng nhắc nhở bằng ánh mắt hoặc cử chỉ.

Cô bật cười một mình: “Anh… anh thật khó hiểu… sao anh không nói gì hết vậy?”

Anh nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô. Rồi anh lấy ra một quyển sổ, viết vài dòng bằng bút máy:

“Vì tôi không thể nói.”

Cô nhận lấy, tim đập mạnh. Chỉ hai từ, ngắn ngủi, nhưng đủ để cô hiểu. Anh không phải không muốn giao tiếp, mà là… anh không thể. Cô nhìn anh, và trong khoảnh khắc ấy, cô thấy một phần nỗi đau, sự cô đơn, và sự nghiêm túc của người đàn ông trước mặt.

Cô thở dài, mỉm cười: “Vậy… em sẽ học cách đọc anh… từng chữ, từng cử chỉ… từng ánh mắt.”

Anh nhìn cô, đôi môi hơi cong lên, như một nụ cười nhạt, nhưng ấm áp đến mức cô muốn giữ mãi khoảnh khắc này.

Một năm… một hợp đồng hôn nhân… nhưng ngay từ hôm nay, trong căn nhà rộng lớn, giữa im lặng và ánh mắt, một câu chuyện mới đã bắt đầu. Một câu chuyện về trái tim, về cảm xúc, về những điều không thể nói bằng lời…

Và Lâm Tố Du biết chắc rằng, mỗi ngày trôi qua trong mái nhà này, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, đều sẽ dạy cô cách hiểu một người đàn ông không nói, nhưng bằng mọi cách, vẫn muốn cô biết rằng… anh cần cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×