Ngày hôm sau, ánh sáng buổi sớm hắt vào căn phòng rộng của Lâm Tố Du, dịu dàng như phủ lên mọi vật một lớp vàng nhạt. Cô mở mắt, hít một hơi thật sâu, cảm giác trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa hồi hộp. Sinh nhật lạnh lẽo vừa rồi vẫn còn vương lại trong tâm trí cô: chiếc vòng tay bạc, những cái chạm không lời, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị của Trì Dạ.
Cô ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hồ nước ngoài sân vườn lặng yên, mặt nước phản chiếu ánh sáng buổi sớm, từng gợn sóng nhấp nhô như đang nhún nhảy theo nhịp tim cô. Cô hít một hơi, tự nhủ: “Một năm sống cùng anh… liệu trái tim mình có đủ kiên nhẫn để đọc những cảm xúc không lời ấy không?”
Tiếng bước chân vang lên hành lang. Cô quay lại, Trì Dạ xuất hiện như mọi ngày: dáng điềm tĩnh, vest đen chỉnh tề, ánh mắt sắc lạnh nhưng hôm nay, có một chút gì đó… khác. Anh ra hiệu cô đi theo. Cô hít một hơi, rồi bước xuống cùng anh, cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò.
Hành lang dài, sàn gỗ sáng bóng, ánh sáng từ đèn trần hòa cùng ánh nắng tạo nên một bầu không khí vừa ấm áp vừa nghiêm nghị. Mỗi bước chân của cô vang lên lộp độp, nhưng lần này, cô không thấy sợ hãi mà là một chút hứng thú: hôm nay, cô tự nhủ, sẽ tìm cách… khiến anh cười.
Anh dẫn cô ra sân vườn, nơi hồ nước lấp lánh dưới ánh sáng buổi sáng. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng lá xào xạc và gió nhẹ thổi qua. Trì Dạ đứng bên cạnh, ánh mắt dán vào cô. Cô cảm nhận được nhịp thở anh đều đặn, ánh mắt sâu thẳm như muốn truyền đạt một điều gì đó mà lời nói không thể diễn tả.
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng tự nhủ: “Hôm nay… mình phải tìm cách khiến anh cười… dù chỉ một lần thôi.”
Cô bước lên bậc thang hồ, giả vờ nhún nhảy theo nhịp điệu tưởng tượng trong đầu. Chẳng biết do ngẫu nhiên hay định mệnh, một chiếc lá rơi xuống đầu cô, làm cô giật mình và té nhẹ. Trì Dạ nhìn, ánh mắt sắc lạnh như muốn quét qua, nhưng rồi, điều kỳ lạ xảy ra: môi anh khẽ cong lên, một nụ cười nhạt thoáng xuất hiện.
Cô ngồi phịch xuống bậc thang, đỏ mặt, nhìn anh: “Anh… anh… cười thật sao?”
Anh không nói gì, chỉ nhướng mày, ánh mắt vẫn dán vào cô. Cô cảm nhận được rằng: đây chính là nụ cười đầu tiên cô chứng kiến từ Trì Dạ. Một nụ cười nhạt, tinh tế, nhưng đủ khiến cô rung động đến tận tâm can.
Cô hít một hơi thật sâu, tim loạn nhịp: “Một nụ cười… nhưng sao lại khiến tim em rung động dữ dội đến vậy?”
Anh tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng hơn, môi khẽ cong, cử chỉ chậm rãi nhưng chắc chắn. Cô nhận ra rằng, người đàn ông không nói, ghét sự ồn ào và luôn nghiêm nghị ấy, cũng có thể biểu lộ cảm xúc, nhưng bằng cách rất riêng: một ánh mắt, một nụ cười, một cử chỉ nhẹ.
Buổi trưa, cô quyết định chuẩn bị bữa ăn đơn giản. Trong lúc thái rau, cô không khỏi cười khúc khích khi nghĩ về nụ cười sáng nay của anh. Nhưng cô cũng tự nhủ: “Một năm sống cùng anh… mình phải học cách đọc từng cử chỉ nhỏ, từng ánh mắt, từng nụ cười.”
Khi cô bưng bát canh ra bàn, anh đứng đó, ánh mắt dán vào cô. Cô hít một hơi, rồi đặt bát trước mặt anh. Ánh mắt anh nhẹ nhàng, nhìn cô, môi khẽ cong, một nụ cười nhạt khác thoáng hiện. Cô đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa vui mừng: “Anh… anh cười nhiều lần thế này… liệu em có thể quen được không?”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng như đáp lại: “Hãy quan sát, em sẽ hiểu.”
Chiều đến, trời bắt đầu mưa nhẹ. Hồ nước ngoài hiên phản chiếu ánh sáng xám mờ, tạo không gian lãng mạn nhưng cũng hơi lạnh lẽo. Cô ngồi bên cửa sổ, ôm chiếc vòng tay bạc, cảm giác vừa ấm áp vừa cô đơn. Anh đứng phía sau, đặt tay lên vai cô, một cái chạm nhẹ nhưng đủ để trái tim cô rung động.
Cô quay lại, nhìn anh, tim đập mạnh: “Anh… anh… sao lại khiến em rung động quá nhiều?”
Anh không nói gì, chỉ nghiêng đầu, nụ cười nhạt xuất hiện lần nữa. Cô nhận ra rằng: nụ cười ấy, dù hiếm hoi, nhưng đủ sức làm tan chảy mọi lo lắng, mọi cô đơn trong lòng cô.
Buổi tối, Trì Dạ dẫn cô ra sân vườn. Mưa đã tạnh, hồ nước lặng yên, ánh trăng chiếu lên mặt nước tạo thành những vệt sáng lung linh. Anh tiến lại gần, ánh mắt dán vào cô. Một nụ cười nữa xuất hiện, lần này hơi tươi hơn, dịu dàng hơn. Cô đỏ mặt, trái tim loạn nhịp: “Anh… anh… cười như thế… em… em không thể kiềm chế nữa rồi!”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng, như truyền đạt: “Đừng sợ… hãy để trái tim mình rung động.”
Cô cảm nhận được sự ấm áp tràn ngập, nhưng cũng có một chút bối rối. Một năm sống cùng anh, người đàn ông không nói nhưng biết dùng ánh mắt, nụ cười, và cử chỉ… để biểu lộ tình cảm, là hành trình vừa khó khăn vừa ngọt ngào.
Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, cô hiểu ra rằng: nụ cười đầu tiên không chỉ là biểu hiện cảm xúc, mà còn là một cách để anh mở trái tim mình. Một nụ cười, một cái chạm, một ánh mắt… đã đủ để cô cảm nhận được sự quan tâm, bảo vệ, và cả rung động tiềm ẩn.
Cô hít một hơi thật sâu, vòng tay ôm ly trà nóng, nhìn anh: “Một năm… liệu trái tim em có đủ kiên nhẫn để đọc hết những điều này không nhỉ?”
Anh tiến lại gần, đặt tay cô vào tay mình, một cái chạm nhẹ nhưng sâu sắc. Nụ cười trên môi anh vẫn nhạt, nhưng ánh mắt dịu dàng và sâu thẳm hơn bất kỳ lúc nào. Cô đỏ mặt, tim loạn nhịp: “Anh… anh làm em… em… rung động nhiều quá!”
Cả đêm hôm đó, Lâm Tố Du ngồi bên hồ nước, nhớ về nụ cười đầu tiên của Trì Dạ, cảm giác vừa ấm áp vừa xôn xao. Cô biết chắc rằng: một năm sống cùng người đàn ông lạnh lùng nhưng biết cười… sẽ là hành trình vừa khó khăn, vừa lãng mạn, vừa đầy rung cảm, và mỗi nụ cười, mỗi cái chạm, mỗi ánh mắt… đều trở thành ký ức khó quên.
Cô mỉm cười trong đêm tối, biết rằng: nụ cười đầu tiên ấy, dù nhạt, nhưng đã mở ra một cánh cửa mới trong mối quan hệ giữa cô và Trì Dạ — một cánh cửa dẫn đến trái tim, dẫn đến tình cảm thực sự, và dẫn đến những ngày tháng ngọt ngào phía trước.