Sáng sớm, ánh nắng nhẹ chiếu qua rèm cửa, phủ lên căn phòng rộng của Lâm Tố Du một lớp ánh vàng mỏng manh. Cô thức dậy với cảm giác vừa bình yên, vừa hồi hộp. Tâm trí cô vẫn còn nhớ về nụ cười đầu tiên của Trì Dạ hôm trước — một khoảnh khắc tưởng như nhỏ nhặt, nhưng lại khiến tim cô loạn nhịp cả ngày.
Cô ngồi dậy, nhìn quanh phòng, hơi bối rối. Sống chung với Trì Dạ — người đàn ông không nói nhưng biết cách truyền tải cảm xúc qua ánh mắt, nụ cười và những cử chỉ tinh tế — đã dạy cô cách quan sát, cách nhạy cảm với những tín hiệu nhỏ nhất. Và hôm nay, cô biết rằng, một ngày bình thường trong biệt thự cũng có thể trở thành kỷ niệm khó quên.
Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Cô quay lại, Trì Dạ đã xuất hiện như mọi ngày: dáng điềm tĩnh, ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm. Anh ra hiệu cô đi theo. Cô hít một hơi thật sâu, rồi bước xuống cùng anh.
Hành lang dài của biệt thự, ánh sáng từ đèn trần hòa với ánh nắng sớm tạo một bầu không khí vừa ấm áp vừa trang nghiêm. Mỗi bước chân của cô vang lên lộp độp, nhưng lần này, cô không còn cảm giác lo lắng; thay vào đó là một sự tò mò, muốn biết anh sẽ làm gì tiếp theo.
Anh dẫn cô đến phòng khách, nơi ánh sáng buổi sáng chiếu qua cửa kính lớn, tạo những vệt sáng lung linh trên sàn gỗ. Anh dừng lại, ánh mắt dán vào cô. Cô nhận ra rằng hôm nay, anh muốn cô học một điều gì đó mới, điều gì đó… gần gũi hơn.
Anh đưa tay ra, chỉ vào bàn tay cô. Cô nhìn, hơi ngạc nhiên, không hiểu ý anh. Anh cầm tay cô, đưa ngón trỏ lên và đặt lên mu bàn tay của cô. Rồi anh viết một ký hiệu trên không khí, ánh mắt dán vào cô sâu thẳm: “Tôi sẽ dạy em viết tên bằng ngón tay.”
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh: “Viết… tên… bằng… ngón tay… sao cơ?”
Anh không nói gì, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt kiên định. Cô hiểu rằng, hôm nay, sẽ là một buổi học đặc biệt: học cách “viết tên bằng ngón tay” — một cách giao tiếp thân mật, riêng tư mà chỉ có cô và anh hiểu.
Anh đặt tay cô lên mặt bàn, rồi đưa ngón trỏ của mình lên, chạm vào tay cô một cách nhẹ nhàng. Từng nét chữ được anh “viết” trên tay cô, mỗi cử chỉ đều chậm rãi, tinh tế, khiến cô cảm thấy tim mình như bị kìm nén trong lồng ngực.
Cô hít một hơi thật sâu, cố tập trung nhìn vào cử chỉ của anh. Anh nhẹ nhàng chỉ cho cô từng nét, từng đường cong trong chữ cái đầu tiên của tên cô. Cô quan sát, bắt chước, nhưng tay cô run run, khiến nét chữ không hoàn hảo.
Anh nhìn, ánh mắt dịu dàng, không hề tỏ ra khó chịu. Chỉ là một cái nhíu mày nhẹ, rồi lại mỉm cười nhạt, như truyền đạt: “Không sao, cứ từ từ.”
Cô đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa thấy vui. Một người đàn ông lạnh lùng, nghiêm nghị, không nói lời nào, nhưng lại kiên nhẫn dạy cô điều nhỏ nhặt này… khiến trái tim cô rung động mạnh hơn bất cứ lời nói nào.
Buổi học kéo dài cả buổi sáng. Mỗi khi cô làm sai, anh lại nhẹ nhàng đặt ngón tay mình lên tay cô, chỉ cho đúng. Khoảng cách giữa hai người ngày một gần hơn. Ánh mắt anh, nụ cười nhạt thoáng hiện, và cử chỉ nhẹ nhàng… tất cả khiến cô vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
Cô thầm nghĩ: “Một năm sống cùng anh… mỗi ngày đều là bài học về trái tim, về cảm xúc, về cách hiểu một con người không nói nhưng biết cách yêu.”
Buổi trưa, khi ánh nắng chiếu nghiêng qua cửa sổ, cô cuối cùng cũng viết được tên mình bằng ngón tay dưới sự hướng dẫn của anh. Cô nhìn lên, ánh mắt ngạc nhiên và vui mừng. Anh gật nhẹ, môi khẽ cong, nụ cười nhạt lần nữa xuất hiện trên môi.
Cô cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “Anh… anh… anh cười rồi… vì em viết được tên đúng sao?” cô lắp bắp, đỏ mặt.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng, nhưng vẫn giữ khoảng cách lịch sự. Cô nhận ra rằng, nụ cười ấy, dù nhạt, nhưng là phần thưởng lớn nhất cô từng nhận được.
Buổi chiều, sau khi học xong, anh dẫn cô ra sân vườn. Ánh sáng hoàng hôn nhuộm vàng hồ nước, tạo nên không gian vừa lãng mạn vừa yên tĩnh. Anh tiến lại gần, nhẹ nhàng nắm tay cô, ánh mắt dán vào cô.
Cô đỏ mặt, tim loạn nhịp: “Anh… sao anh có thể… dịu dàng đến thế?”
Anh không nói gì, chỉ nghiêng đầu, nụ cười nhạt xuất hiện lần nữa. Cô nhận ra rằng, người đàn ông không nói, ghét sự ồn ào và luôn nghiêm nghị, cũng biết biểu lộ tình cảm qua những cử chỉ nhỏ nhặt: một cái chạm, một ánh mắt, một nụ cười, và bây giờ là… dạy cô viết tên bằng ngón tay.
Khoảnh khắc yên lặng ấy kéo dài hàng giờ. Cô cảm nhận được sự ấm áp tràn ngập, nhưng cũng cảm thấy áp lực: một năm sống cùng Trì Dạ sẽ là hành trình học cách đọc từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng nụ cười… và bây giờ, cả từng chữ viết bằng ngón tay.
Cô hít một hơi thật sâu, vòng tay ôm ly trà nóng, nhìn anh: “Anh… anh biết không… một năm sống cùng anh… quả thật là một thử thách, nhưng cũng là hạnh phúc lớn nhất đời em.”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng, nụ cười nhạt nhưng ấm áp. Cô nhận ra rằng: chỉ cần một cái chạm, một ánh mắt, một nụ cười, và bây giờ là dạy cô viết tên bằng ngón tay… cũng đủ để trái tim cô rung động, đủ để cô hiểu rằng, tình cảm của anh thật sâu sắc, dù không lời nói.
Buổi tối, khi cả biệt thự chìm trong ánh đèn vàng dịu, cô ngồi bên cửa sổ, ôm ly trà, nhớ lại cả ngày. Cô mỉm cười, tim rung lên từng nhịp: nụ cười, cái chạm, ánh mắt, và giờ là những chữ cái viết bằng ngón tay… tất cả đã tạo nên một ngày đáng nhớ, một bước tiến quan trọng trong mối quan hệ giữa cô và Trì Dạ.
Cô biết chắc rằng: một năm sống cùng người đàn ông lạnh lùng nhưng quan tâm tinh tế, dạy cô từng chi tiết nhỏ, sẽ là hành trình vừa khó khăn, vừa ngọt ngào, vừa đầy rung cảm. Và hôm nay, khi anh dạy cô viết tên bằng ngón tay, trái tim cô đã biết rung động… mạnh mẽ, sâu sắc, và không thể nào quên.