khi anh không nói gì

Chương 9: Đêm sinh nhật lạnh lẽo


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Tố Du thức dậy vào buổi sáng ngày sinh nhật của mình với tâm trạng lẫn lộn. Một phần là háo hức, phần khác là lo lắng. Sinh nhật — một ngày mà cô vẫn quen được tặng bánh, hoa, những món quà nhỏ, những lời chúc… nhưng năm nay, cô lại đang sống chung với Trì Dạ — người đàn ông không nói nhưng ánh mắt biết truyền đạt mọi điều. Cô tự nhủ: “Liệu anh có nhớ ngày hôm nay không nhỉ? Hay… anh sẽ tiếp tục giữ im lặng như mọi ngày?”

Căn phòng vẫn yên tĩnh. Ánh sáng buổi sáng hắt vào phòng, chiếu lên chiếc giường gọn gàng và bàn học nơi cô đặt sổ tay ký hiệu. Cô kéo rèm, nhìn ra hồ nước ngoài cửa sổ. Ánh sáng vàng mỏng chiếu xuống mặt hồ, tạo những vệt sáng lung linh. Cô hít một hơi thật sâu, rồi tự nhủ: “Một năm sống cùng anh… liệu mình có chịu nổi những ngày dài này không?”

Tiếng bước chân vang lên hành lang. Cô quay lại, và đúng như dự đoán, Trì Dạ đã đứng đó, dáng điềm tĩnh như mọi ngày. Anh không hề có dấu hiệu nhớ sinh nhật cô; ánh mắt sắc lạnh như thường lệ, nhưng vẫn đủ để khiến cô vừa sợ vừa tò mò. Anh giơ tay ra hiệu cô đi theo.

Cô thở dài, bước theo anh xuống phòng khách. Hành lang dài của biệt thự vẫn tĩnh lặng. Mỗi bước chân của cô vang lên lộp độp, như nhắc nhở cô rằng mọi hành động đều bị quan sát. Cô tự nhủ: “Một năm… chắc chắn mình phải học cách đi nhẹ, nói ít, và đặc biệt… phải học cách đọc ánh mắt anh.”

Phòng khách vẫn như mọi ngày: bộ sofa xám rộng, bàn gỗ tối giản, cửa kính lớn nhìn ra hồ nước ngoài hiên. Nhưng hôm nay, không gian có vẻ… lạnh lẽo hơn. Không có bóng dáng quản gia, không có bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy ai đó sẽ chúc mừng cô. Cô ngồi xuống ghế, cảm giác vừa cô đơn vừa hụt hẫng.

Anh đứng bên cạnh, ánh mắt dán vào cô. Không lời, không cử chỉ nào khác, chỉ là một ánh mắt sâu thẳm. Cô nhìn anh, rồi thở dài: “Anh… anh không định chúc mừng em sao?”

Anh nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dán vào cô, rồi viết vào sổ: “Không cần.”

Cô giật mình, đỏ mặt, vừa bực vừa thấy thú vị: “Không cần… nhưng mà… sinh nhật mà anh, sao lại không cần?”

Anh không đáp, chỉ ra hiệu cô ăn sáng. Cô biết rằng, nếu muốn “dò ý” anh, chỉ còn cách tuân theo nghiêm túc. Cô đứng lên, bước theo anh vào bếp. Bữa sáng được chuẩn bị tươm tất như mọi ngày: bánh mì, trứng, sữa, cà phê. Không có bánh kem, không có nến, không có hoa — mọi thứ đều bình thường, nhưng với cô, điều này lại trở nên… lạnh lẽo hơn cả mùa đông.

Cô ngồi xuống, đặt tay lên bàn, nhìn anh. Cảm giác cô đơn trỗi dậy mạnh mẽ. Một năm sống cùng người đàn ông không nói, không một lời chúc mừng sinh nhật… khiến cô tự hỏi: liệu trái tim anh có bao giờ ấm áp với cô?

Trong lúc cô im lặng, anh đặt ly cà phê trước mặt cô, ánh mắt dừng lại lâu hơn bình thường. Cô nhận ra rằng, dù anh ghét sự ồn ào, nhưng cách anh quan tâm cô vẫn rất tinh tế. Chỉ là… anh không biết cách nói, hay không muốn nói.

Buổi trưa, cô quyết định tự nấu bữa trưa nhỏ. Khi đang chuẩn bị rau, cô cười khúc khích vì một chút hài hước trong cách thái củ cà rốt, tiếng cười vang lên trong phòng bếp rộng. Ngay lập tức, anh xuất hiện. Ánh mắt sắc lạnh dán vào cô. Cô nhận ra rằng bất kỳ tiếng cười, tiếng động nào quá lớn đều khiến anh không hài lòng.

Cô đỏ mặt, cố kìm lại: “Anh… em… em không cố ý.”

Anh viết vào sổ: “Im lặng.”

Cô thở dài, vừa bực vừa thấy… thú vị. Một người ghét sự ồn ào nhưng vẫn đứng cạnh quan sát cô. Cô tự hỏi: liệu điều này có phải là cách anh thể hiện quan tâm, hay chỉ đơn giản là nghiêm khắc với mọi âm thanh?

Chiều đến, trời bắt đầu mưa. Mưa rơi nhẹ trên hồ nước ngoài cửa sổ, tạo ra những vệt sáng lung linh nhưng lạnh lẽo. Cô nhìn ra ngoài, tim bỗng dưng nhói. Sinh nhật… một ngày đặc biệt… mà cô đang ngồi một mình trong biệt thự rộng lớn, bên cạnh người đàn ông không nói, không một lời chúc. Cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.

Anh bước vào, đặt một chiếc khăn cho cô. Ánh mắt anh dừng lại trên cô, dịu dàng hơn mọi ngày. Cô nhận ra rằng, mặc dù ghét sự ồn ào, anh vẫn quan tâm cô, vẫn muốn cô an toàn. Nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu vắng một thứ gì đó… sự ấm áp mà sinh nhật thường có.

Buổi tối, Trì Dạ dẫn cô ra ngoài hiên. Mưa tạnh, hồ nước lặng yên, ánh trăng chiếu lên mặt nước như những mảnh bạc. Anh giơ tay ra hiệu cô ngồi xuống ghế bành. Cô ngồi, tim đập nhanh, không biết anh sẽ làm gì.

Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đặt trước mặt cô. Cô ngạc nhiên mở ra: bên trong là một chiếc vòng tay bằng bạc, đơn giản nhưng tinh tế. Không có thiệp, không có lời nói, chỉ có món quà và ánh mắt anh dán vào cô.

Cô cầm chiếc vòng tay, cảm giác vừa ấm áp vừa bối rối. “Anh… anh… anh… tặng em sao?” cô lắp bắp.

Anh không nói gì, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên cô. Cô nhận ra rằng, mặc dù anh không nói, nhưng món quà này chứa đựng toàn bộ sự quan tâm, chăm sóc mà anh dành cho cô.

Cô đỏ mặt, tim đập mạnh. “Anh… anh… thật kỳ lạ… ghét sự ồn ào, nhưng lại biết làm trái tim em rung động như thế này.”

Anh nghiêng đầu, môi hơi cong lên, nụ cười nhạt nhưng ấm áp xuất hiện lần đầu tiên trong ngày sinh nhật lạnh lẽo này. Cô cảm nhận được một điều rõ ràng: anh quan tâm cô, chỉ là cách anh thể hiện khác với người khác.

Cô nắm lấy chiếc vòng tay, tự nhủ: “Một năm sống cùng anh… sẽ là hành trình đầy bất ngờ. Anh có thể lạnh lùng, nghiêm khắc, ghét sự ồn ào, nhưng trái tim anh… biết rung động. Và em… em cũng vậy.”

Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, mưa ngoài hồ, ánh trăng nhạt, ánh mắt anh và món quà nhỏ… tất cả tạo nên một đêm sinh nhật lạnh lẽo nhưng đầy rung cảm, khiến cô nhận ra rằng: tình yêu không cần lời nói, đôi khi chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ, một món quà đơn giản… cũng đủ làm trái tim tan chảy.

Cô nhìn anh, ánh mắt dường như hỏi: “Anh có thực sự quan tâm em không?”

Anh nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết, như truyền đạt: “Tôi quan tâm… theo cách của tôi.”

Cô mỉm cười, tim rung lên: sinh nhật lạnh lẽo năm nay… lại là một bước ngoặt lớn trong mối quan hệ giữa cô và người đàn ông không nói, nhưng ánh mắt biết cười.

Cả đêm, Lâm Tố Du ngồi bên cửa sổ, nhìn ra hồ nước, vòng tay trên tay sáng lấp lánh trong ánh trăng. Cô biết rằng, một năm sống cùng Trì Dạ, người đàn ông lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng quan tâm tinh tế, sẽ là hành trình vừa cô đơn, vừa hạnh phúc, vừa ngọt ngào, đầy bất ngờ.

Và cô mỉm cười trong đêm sinh nhật lạnh lẽo, biết rằng trái tim mình đã bắt đầu rung động theo nhịp điệu của anh — một nhịp điệu chậm rãi, nhưng sâu sắc và khó quên.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×