khi anh không nói gì

Chương 8: Anh ta ghét sự ồn ào của cô


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Tố Du tỉnh dậy với cảm giác bực bội nhẹ nhưng đầy hứng thú. Căn phòng vẫn yên tĩnh, ánh nắng chiếu qua rèm cửa, tạo ra những vệt sáng nhạt trên sàn gỗ. Cô kéo rèm, hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Một năm sống cùng anh… liệu mình có chịu nổi không nhỉ?”

Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Cô quay lại, và đúng như dự đoán, Trì Dạ đã đứng đó, dáng điềm tĩnh, mắt sâu thẳm nhưng sắc lạnh. Anh giơ tay ra hiệu cô đi theo. Cô thở dài, bước xuống hành lang cùng anh.

Hành lang dài của biệt thự vẫn tĩnh lặng như mọi khi. Mỗi bước chân của cô vang lên lộp độp, và cô biết rằng anh đang quan sát. Cô tự nhủ: “Một năm… chắc chắn mình phải học cách đi nhẹ, nói ít.”

Khi đến phòng khách, anh dừng lại, ánh mắt dừng lại trên cô một lúc. Cô ngồi xuống ghế sofa, cảm giác vừa hồi hộp vừa bối rối. Anh không nói gì, chỉ ra hiệu cô làm theo. Cô quan sát anh, nhận ra rằng: sống chung với người không nói, mọi chi tiết đều quan trọng.

Cô thử mở lời: “Anh… hôm nay mình có thể ra ngoài đi dạo không?”

Anh nhướng mày, ánh mắt dán vào cô. Rồi, anh viết trên sổ: “Im lặng.”

Cô sững người, đỏ mặt: “Im lặng… sao cơ?”

Anh không nói thêm, chỉ quay người đi. Cô ngồi đó, cảm giác vừa bực vừa… tò mò. Một phần cô thấy anh thật nghiêm khắc, nhưng phần khác, cảm giác trái tim bị kéo lại bởi ánh mắt sâu thẳm của anh.

Sau bữa sáng, cô quyết định dọn dẹp căn phòng khách một chút. Cô bật nhạc nhẹ, vừa lau bàn vừa nhún nhảy theo nhịp điệu, tự nhủ: “Một chút năng lượng cho buổi sáng… không sao đâu mà.”

Nhưng ngay lúc cô cười khúc khích, anh xuất hiện. Ánh mắt anh sắc lạnh, nhìn cô một lúc dài. Cô nhận ra sự im lặng của anh lúc này không bình thường. Cô dừng cười, nghiêng đầu: “Anh… anh sao vậy?”

Anh chỉ nhấc tay, ra hiệu dừng. Cô quan sát, nhận ra ánh mắt anh nói rõ ràng: “Tôi ghét sự ồn ào.”

Cô đỏ mặt, vừa bối rối vừa thấy thú vị. “Ghét… sự ồn ào của em sao?” cô thì thầm. Anh nhướng mày, viết vào sổ: “Rất ghét.”

Cô hít một hơi, cố kìm cười. Cô biết rằng, sống chung với một người như Trì Dạ, bất kỳ hành động nào quá sôi nổi, quá ồn ào, đều sẽ gây ra phản ứng. Cô tự nhủ: “Một năm… mình phải học cách kiềm chế bản thân, nhưng mà… khó quá.”

Buổi trưa, cô thử nấu một bữa ăn đơn giản. Trong lúc lật chảo, cô bất cẩn làm rơi thìa sắt xuống sàn. Tiếng va chạm vang lên, và cô biết ngay rằng anh sẽ xuất hiện.

Quả nhiên, anh xuất hiện. Ánh mắt sắc lạnh, nhìn cô, nhấc tay ra hiệu im lặng. Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Xin lỗi… em… em quên mất.”

Anh không nói gì, chỉ đặt ly nước lên bàn, ra hiệu cô ngồi xuống. Cô hít một hơi, cảm giác vừa bực vừa… thích thú. Một người ghét sự ồn ào, nhưng vẫn quan tâm đến cô theo cách riêng, khiến cô vừa sợ vừa rung động.

Chiều đến, cô quyết định thử tập thể dục trong phòng khách. Khi cô nhún nhảy, cười nói, anh bước vào. Ánh mắt anh dừng lại trên cô, nghiêm nghị. Cô nhận ra rằng, bất kỳ âm thanh nào quá lớn, anh đều không hài lòng.

Cô thở dài, ngồi xuống ghế sofa: “Anh này… thật khó tính… nhưng mà sao… lại khiến tim mình loạn nhịp?”

Anh nghiêng đầu, đôi môi hơi cong lên, nụ cười nhạt xuất hiện lần đầu tiên trong ngày. Cô nhận ra rằng, một người đàn ông lạnh lùng, ghét sự ồn ào, nhưng nụ cười hiếm hoi ấy lại có sức mạnh làm cô rung động.

Tối đó, khi cô ngồi bên cửa sổ nhìn ra hồ nước, anh bước đến, đặt một chiếc chăn lên vai cô. Ánh mắt anh dịu dàng hơn thường ngày. Cô nhận ra rằng, mặc dù ghét sự ồn ào, nhưng anh vẫn quan tâm cô, vẫn muốn cô an toàn và thoải mái.

Cô mỉm cười, tim đập mạnh: “Anh… anh thật kỳ lạ… ghét sự ồn ào… nhưng lại khiến em thích thú đến thế.”

Anh nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên cô, như truyền đạt một thông điệp không lời: “Tôi ghét sự ồn ào, nhưng với em… tôi nhịn.”

Cô đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Một người đàn ông lạnh lùng, nghiêm nghị, ghét sự ồn ào nhưng vẫn quan tâm cô theo cách riêng, khiến cô nhận ra rằng: hợp đồng một năm không chỉ là trách nhiệm, mà còn là hành trình học cách hiểu và rung động cùng anh.

Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, cô biết rằng: một năm sống cùng Trì Dạ, người đàn ông không nói nhưng biết cách thể hiện cảm xúc qua ánh mắt và cử chỉ, sẽ là hành trình vừa khó khăn vừa ngọt ngào, vừa hài hước vừa lãng mạn.

Cô thở dài, nhìn ra hồ nước, tim rung lên từng nhịp: “Một năm… liệu mình có đủ can đảm… để sống cùng anh… và hiểu anh hoàn toàn không?”

Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào cô, cô biết chắc: dẫu ghét sự ồn ào, anh vẫn muốn cô ở bên, và điều đó, quan trọng hơn bất kỳ lời nói nào.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×