Buổi sáng đầu tháng chín, bầu trời phủ một lớp mây mỏng màu bạc. Tiếng ve đã thưa dần, chỉ còn lại vài tiếng kêu đơn độc lẩn khuất giữa tán phượng tàn hoa. Sân trường Nguyễn Trãi rộn ràng tiếng bước chân, tiếng gọi nhau í ới của học sinh sau kì nghỉ hè dài.
Minh An bước qua cổng trường, chiếc cặp đeo lệch một bên vai. Cô cúi đầu, bàn tay nắm chặt quai cặp như thể sợ nó rơi mất. Mái tóc buộc gọn gàng, vài sợi lòa xòa che đi nửa khuôn mặt. Không ai để ý đến cô, và cô cũng quen với điều đó.
Ba năm học ở đây, Minh An gần như không có bạn thân. Cô học giỏi, ít nói, không tham gia câu lạc bộ nào. Cô sống trong thế giới của riêng mình — yên tĩnh, giản dị, và đôi khi quá cô độc. Cô thích ngồi cuối lớp, nơi có thể nhìn thấy tất cả mọi người mà chẳng ai phải nhìn lại mình.
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học cuối cấp. Mọi người đều vui vẻ, rôm rả nói về kỳ thi đại học sắp tới, về những chuyến đi chơi hè. Minh An im lặng, bước từng bước chậm rãi lên cầu thang. Giày cô phát ra tiếng nhỏ trên sàn gạch cũ, bị nuốt chửng bởi tiếng cười nói của cả lớp.
Lớp 12A2 vẫn như cũ — những dãy bàn gỗ dài, những ô cửa sổ mở ra phía sân sau, nơi gió thổi nhẹ mang theo mùi hoa sữa sớm. Minh An chọn bàn cuối cùng, cạnh cửa sổ. Đó là chỗ cô ngồi suốt hai năm nay. Ánh sáng lọt qua tán lá, in lên vở cô những vệt sáng mờ như sợi chỉ.
Cô lấy ra cuốn sổ mới, mở trang đầu, nắn nót viết: “Ngày đầu tiên – lớp 12A2.” Rồi cô ngẩng lên, nhìn tấm bảng xanh vẫn còn lấm tấm bụi phấn. Mọi thứ đều quen thuộc đến mức buồn tẻ, như một cuốn phim chiếu lại hàng nghìn lần.
Đột nhiên, cửa lớp bật mở. Tiếng giày thể thao vang đều trên nền gạch. Cả lớp ồn ào quay lại. Một cậu con trai cao, vai rộng, mái tóc đen cắt gọn bước vào cùng thầy chủ nhiệm. Nụ cười của cậu rạng rỡ như thể mang theo cả ánh mặt trời.
— Các em, đây là bạn Khải Nam, chuyển từ trường chuyên Lê Quý Đôn sang. Từ nay sẽ học cùng lớp ta. — Thầy chủ nhiệm nói, giọng vui vẻ.
Tiếng bàn tán nhỏ nổi lên. Một vài bạn nữ nhìn nhau cười khúc khích. Ai cũng biết đến cái tên Khải Nam — người từng đoạt giải nhất Toán cấp thành phố, lại chơi guitar giỏi, từng lên sân khấu của trường khác. Minh An thì chỉ cúi đầu, viết tiếp dòng chữ dang dở trong sổ. Cô không mấy quan tâm.
— Chỗ của em… để xem nào, lớp này hơi chật… — Thầy chủ nhiệm nhìn quanh.
Tất cả ghế đều đã kín, chỉ còn một chỗ trống duy nhất ở bàn cuối, cạnh Minh An. Thầy chỉ tay. — Em xuống ngồi tạm ở đó nhé.
Cả lớp ồ lên, vài tiếng trêu đùa vang khẽ: “Là bàn của ‘công chúa im lặng’ đó nha!”
Minh An khẽ cứng người, tay nắm chặt bút. Cô cúi thấp đầu hơn nữa, giả vờ như không nghe thấy gì.
Khải Nam mỉm cười, không đáp lại lời trêu. Cậu bước xuống, đặt cặp cạnh ghế, khẽ gật đầu với Minh An.
— Chào cậu, mình là Nam.
Cô chỉ khẽ gật đầu, giọng nhỏ như hơi thở.
— Ừm.
Không khí giữa hai người yên ắng một cách kỳ lạ. Khải Nam không quen với sự im lặng ấy, nhưng cũng không thấy khó chịu. Ngược lại, cậu có chút tò mò. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt bàn, lên mái tóc đen mềm của cô gái. Cậu khẽ nghĩ: “Trông cậu ấy giống như đang sống trong một thế giới khác.”
Giờ ra chơi đầu tiên, cả lớp kéo nhau ra hành lang. Tiếng nói cười rộn rã. Chỉ còn Minh An ngồi lại, lấy bánh trong hộp cơm ra ăn. Cô không muốn ra ngoài — đám đông khiến cô thấy mệt. Cô thích nghe tiếng quạt quay đều, tiếng gió lùa qua cửa, và nhìn bầu trời xanh nhạt phía xa.
Khải Nam quay lại sau khi bị mấy bạn nam kéo đi chào hỏi khắp nơi. Thấy Minh An vẫn ngồi yên, cậu đến gần.
— Cậu không ra ngoài à?
— Mình không thích ồn. — Cô đáp, mắt vẫn dán vào quyển vở.
— Ờ… vậy mình ngồi đây được không?
Cô ngước lên, hơi bất ngờ.
— Tùy cậu.
Nam ngồi xuống, mở chai nước. Họ im lặng trong vài phút. Rồi cậu cười nhẹ:
— Tớ nghe nói cậu học giỏi lắm.
— Tin đồn thôi.
— Vậy chắc tin đồn tớ dốt cũng là giả nhỉ?
Cô liếc nhìn cậu, không kìm được cười khẽ. Đó là lần đầu tiên cô mỉm cười với ai đó trong lớp. Nam nhận ra, ánh mắt cô khi cười rất khác – dịu dàng, có chút ấm áp mong manh như nắng xuyên qua mây.
Cậu thấy lòng mình nhẹ đi.
— Tốt rồi, ít ra tớ làm được một việc đúng đắn trong ngày đầu tiên.
Buổi chiều tan học, trời âm u, gió nổi lên mang theo hơi nước. Minh An bước vội ra cổng thì những hạt mưa đầu tiên rơi xuống. Cô quên mang ô. Hàng cây ven đường đung đưa, nước đọng rơi từng giọt nặng nề.
Cô đứng trú dưới mái hiên nhỏ, kéo cặp che đầu, chờ mưa ngớt. Đám bạn đã rủ nhau đi từ lâu. Tiếng sấm vang xa xa. Mưa dần nặng hạt.
Một giọng nói vang lên phía sau:
— Cậu chưa về à?
Cô quay lại. Khải Nam đứng đó, tay cầm chiếc ô màu xanh lam. Ánh mắt cậu dịu dàng, hơi thở mang mùi mưa mới.
— Mình quên mang ô. — Cô nói nhỏ.
— Vậy đi chung đi. Mình che được cả hai.
Cô do dự. Mưa rơi lộp bộp lên nền xi măng, gió lùa lạnh. Cuối cùng cô khẽ gật đầu. Cậu mở ô, nghiêng về phía cô. Mưa tạt vào vai cậu, làm tóc và áo đồng phục ướt dần.
— Ướt hết rồi. — Cô nói, giọng nhỏ.
— Không sao. Cậu thấp hơn, dễ che hơn. — Cậu cười.
Đường về nhà không dài, nhưng mưa khiến bước chân họ chậm lại. Tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng tim đập lặng lẽ. Minh An nhìn nghiêng sang — giọt nước mưa trên mi mắt cậu long lanh, phản chiếu ánh sáng nhạt. Có gì đó trong cô khẽ rung động.
Khi tới ngõ nhà, cô dừng lại.
— Cảm ơn cậu.
— Ừ. Mai gặp nhé.
Cô gật đầu, rồi bước nhanh vào hiên. Nhưng trước khi đóng cửa, cô vẫn quay lại — thấy cậu đứng đó, dưới mưa, vẫn che ô, vẫn cười. Nụ cười như ánh nắng giữa cơn giông.
Đêm đó, Minh An không ngủ được. Cô mở sổ, viết dòng chữ nhỏ ở cuối trang đầu:
“Ngày đầu tiên của lớp 12… trời mưa, nhưng có người che ô cho mình.”
Cô khẽ chạm ngòi bút, mỉm cười một mình. Ngoài kia, mưa vẫn rơi. Nhưng trong lòng cô, trời đã bắt đầu hửng sáng.
Sáng hôm sau, lớp học ồn ào với những câu chuyện chưa dứt. Khải Nam bước vào, áo đồng phục gấp gọn, nụ cười vẫn như hôm qua. Cậu đặt lên bàn Minh An một chiếc khăn giấy khô, nói nhỏ:
— Hôm qua cậu bị ướt tóc, tớ nghĩ cậu có thể cần cái này.
Cô ngẩng lên, ánh mắt khẽ run. Không phải vì món quà nhỏ ấy, mà vì sự quan tâm giản dị đến mức khiến người khác muốn khóc.
Cậu cười:
— Từ nay, nếu trời mưa mà cậu quên mang ô, cứ tìm tớ nhé.
Minh An im lặng một lúc lâu. Cô không đáp, chỉ cúi đầu, nhưng môi khẽ cong lên. Cô biết, ngày hôm ấy – và cả năm học này – sẽ không còn giống như trước nữa.
Một điều gì đó rất nhỏ, như tia nắng len qua đám mây xám, vừa bắt đầu chiếu sáng thế giới tĩnh lặng của cô.