khi anh là ánh nắng sau mưa

Chương 2: Chỗ ngồi bị thay đổi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, nắng lên sớm hơn mọi ngày. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu qua tán lá bàng, rơi xuống dãy bàn cuối lớp, nơi Minh An đang ngồi yên, đôi tay đan vào nhau, ánh mắt dõi theo từng hạt bụi nhỏ bay trong không khí.

Một tuần trôi qua kể từ ngày Khải Nam chuyển đến, lớp học như sáng hơn một chút — hoặc có lẽ, chỉ là trong mắt Minh An.

Từ khi ngồi cạnh cậu, cô nhận ra mình ít khi lặng thinh như trước. Không phải vì cô bỗng trở nên cởi mở, mà bởi vì có ai đó luôn biết cách khiến im lặng không còn nặng nề.

Khải Nam thường hay nói chuyện, nhưng giọng cậu không ồn ào. Giọng nói ấm, nhịp đều, và mỗi lần cậu cười, ánh mắt lại cong nhẹ như mặt nước mùa thu.

Thỉnh thoảng, cậu quay sang hỏi:

— Cậu có hiểu phần này không?

Hoặc:

— Cho tớ mượn tẩy với.

Những câu nói đơn giản, nhưng đủ để cô trả lời, đủ để khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại từng chút một.

Buổi sáng thứ hai, thầy chủ nhiệm bước vào lớp với tờ giấy trên tay.

— Hôm nay, thầy sẽ xếp lại chỗ ngồi cho phù hợp với bảng điểm giữa kỳ. Các bạn học yếu ngồi gần giáo viên để dễ theo dõi, còn bạn học tốt thì phân bố đều ra.

Cả lớp rộ lên tiếng than. “Lại nữa à, em vừa quen chỗ ngồi rồi thầy ơi!” – “Thầy cho bốc thăm đi, công bằng hơn!”

Thầy cười hiền:

— Không, thầy chia theo nhóm học tập. Bạn nào giỏi Toán ngồi gần bạn yếu Toán, giỏi Văn thì kèm bạn yếu Văn.

Nghe vậy, Minh An khẽ thở dài. Cô vốn không thích thay đổi. Cô quen với việc ngồi cuối, cạnh cửa sổ, nơi gió thổi qua khiến cô cảm thấy mình vẫn đang tồn tại.

Nhưng định mệnh, dường như, lại muốn cô bước thêm một bước nữa.

— Minh An! — Thầy gọi. — Em lên bàn giữa, ngồi với bạn Khải Nam nhé. Hai em cùng nhóm học tập luôn.

Cả lớp ồ lên, vài tiếng huýt sáo vang khẽ.

“Lại là hai người đó!”

“Trời ơi, cặp đôi bàn cuối giờ lên giữa, hot ghê!”

Mặt Minh An nóng bừng. Cô cúi đầu, lặng lẽ xách cặp lên bàn giữa, chỗ mới nằm ngay trung tâm lớp học. Ánh mắt mọi người dõi theo khiến cô thấy không thoải mái.

Khải Nam chỉ cười, giúp cô dọn chỗ.

— Cậu ngồi bên phải hay trái?

— Chỗ nào cũng được.

— Vậy cậu ngồi cạnh cửa sổ nhé, tớ ngồi bên này.

Cậu nói xong, sắp lại tập vở gọn gàng. Minh An ngồi xuống, tim vẫn đập hơi nhanh. Cô nghe thấy tiếng bàn ghế xung quanh, tiếng bạn bè cười đùa, tiếng phấn viết lách cách trên bảng — mọi thứ đột nhiên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tiết Toán đầu tiên, thầy giảng về đạo hàm nâng cao. Minh An ghi chép đều tay, nét chữ nhỏ, ngay ngắn. Khải Nam chống cằm nhìn bảng, mắt nheo lại vì ánh nắng phản chiếu.

Thỉnh thoảng, cậu nghiêng người qua, nhìn vào vở cô.

— Cậu ghi nhanh thật đấy. Cho tớ chép chút được không?

— Tự ghi đi. — Cô nói khẽ, nhưng khóe môi hơi cong.

— Cậu keo kiệt quá, An.

— Ghi sai rồi, lại trách mình.

— Tớ hứa không trách.

— Lần trước cũng nói thế.

Cả hai nhìn nhau, rồi cười. Một tiếng cười rất nhỏ, nhưng khiến vài người xung quanh ngoái lại.

Minh An đỏ mặt, vội cúi đầu. Khải Nam nghiêng người ra sau, giả vờ nghiêm túc. Thầy giáo liếc xuống, họ lập tức im bặt.

Khi chuông ra chơi vang lên, Minh An ngẩng đầu thì thấy cậu đang nhìn mình.

— Cậu biết không, từ chỗ này nhìn ra cửa sổ thấy bầu trời đẹp hơn hẳn.

Cô hơi ngạc nhiên.

— Tớ thấy bình thường mà.

— Không, vì ngồi cạnh cậu nên nó đẹp hơn.

Lời nói bất ngờ khiến cô khựng lại. Một vài giây im lặng trôi qua.

Cô khẽ quay đi, giả vờ lấy chai nước.

— Cậu nói mấy câu nghe sến thật đấy.

— Tớ đâu có đùa.

Giọng nói cậu nhẹ, nhưng thật đến mức khiến cô không dám nhìn thẳng. Cô cảm thấy lồng ngực mình hơi thắt lại, vừa ấm vừa lạ.

Buổi trưa, trời nắng nhẹ. Mọi người về nhà ăn cơm, chỉ còn vài học sinh ở lại. Minh An ngồi trong lớp, đọc sách. Cô thích khoảng thời gian này nhất — khi sân trường vắng, chỉ nghe tiếng lá rơi.

Khải Nam mang hộp cơm lên, ngồi đối diện.

— Tớ ăn ở căn tin chán quá, nên mang lên đây. Cậu có muốn chia không?

— Không cần, mình có bánh.

— Nhưng bánh không đủ dinh dưỡng.

— Cậu làm như mẹ tớ ấy.

— Vậy coi như tớ là bạn nhắc nhở sức khỏe.

Cô bật cười. Cậu mở hộp cơm, mùi trứng chiên và thịt kho lan ra.

— Cậu tự làm à?

— Mẹ tớ làm, nhưng tớ là người gói.

— Gói?

— Ừ, gói tình yêu thương vào hộp cơm.

Cô nhìn cậu, lắc đầu.

— Cậu nói chuyện thật kỳ lạ.

— Còn cậu thì cứ giả vờ lạnh lùng thôi. Tớ thấy cậu hay cười lắm, chỉ là không cho ai thấy.

— Ai nói với cậu vậy?

— Trực giác.

Minh An khẽ ngẩn người. Cô chưa từng nghĩ có ai quan sát mình kỹ đến thế. Trong thế giới yên lặng của cô, mọi người chỉ lướt qua. Nhưng Khải Nam thì khác — cậu dừng lại, ngồi xuống, và nhìn thẳng vào cô.

Cảm giác ấy, vừa khiến cô hoang mang, vừa khiến trái tim cô khẽ run.

Chiều hôm đó, thầy chủ nhiệm giao bài tập nhóm.

— Tuần tới lớp có bài thuyết trình Văn, nhóm nào chuẩn bị tốt sẽ được cộng điểm. Minh An, em làm nhóm trưởng nhé, nhóm em gồm Khải Nam, Lan Chi, và Đức Hoàng.

Nghe đến tên mình, Minh An hơi giật mình.

— Dạ… vâng ạ.

Khải Nam quay sang cười:

— Tốt quá, nhóm tớ có thủ lĩnh rồi.

— Đừng trêu. Mình không giỏi nói trước lớp đâu.

— Tớ nói giúp. Cậu chỉ cần viết nội dung thôi.

Cô nhìn cậu, ánh mắt chân thành ấy khiến cô khó mà từ chối.

— Được, nhưng đừng làm qua loa đấy.

— Yên tâm, tớ nghiêm túc mà.

Chiều muộn, khi học sinh đã về gần hết, Minh An nán lại chép nội dung bài thuyết trình. Ngoài trời, mây kéo đến — báo hiệu cơn mưa.

Gió lùa qua cửa sổ, làm tờ giấy khẽ bay. Cô đưa tay giữ lại, mái tóc rối nhẹ vì gió.

Khải Nam quay lại từ căn tin, trên tay cầm hai chai nước.

— Tớ mua thêm cho cậu một chai, nước chanh đấy.

— Cảm ơn.

— Cậu có vẻ sợ mưa nhỉ? — Cậu nhìn cô kéo rèm cửa.

Cô hơi sững lại.

— Sao cậu biết?

— Lần trước, hôm trời mưa, cậu co người lại như sợ tiếng sấm.

Cô im lặng. Một lúc sau, khẽ nói:

— Mình không thích mưa. Nó làm mình nhớ lại chuyện cũ.

— Chuyện gì vậy?

— Mẹ mình mất trong một ngày mưa. Lúc đó mình chỉ tám tuổi. Từ đó, mình luôn cảm thấy mưa giống như lấy đi điều gì đó mà mình không lấy lại được.

Căn phòng yên lặng. Tiếng mưa bắt đầu rơi lộp bộp trên mái tôn. Khải Nam đặt chai nước xuống, không nói gì.

Một lúc sau, cậu nhẹ nhàng mở balo, lấy ra một tờ giấy gấp đôi, vẽ nguệch ngoạc hình mặt trời.

— Khi trời mưa, cậu chỉ cần nhìn cái này, nhớ rằng mưa chỉ tạm thời thôi. Sau mưa vẫn có nắng.

Cô nhìn tờ giấy, vừa buồn cười vừa xúc động.

— Cậu lúc nào cũng như nắng ấy.

— Vì tớ muốn cậu biết, không phải cơn mưa nào cũng đáng sợ.

— Cảm ơn…

Giọng cô nhỏ dần, nhưng ánh mắt lại sáng hơn bao giờ hết.

Khi tiếng chuông báo tan học vang lên, mưa cũng ngớt. Minh An thu dọn đồ. Khải Nam đứng dậy, che ô sẵn.

— Để tớ đưa cậu ra cổng.

— Hôm nay không cần đâu, mưa nhỏ rồi.

— Không sao, tớ hứa rồi mà, nhớ không? “Nếu trời mưa, tìm tớ.”

Cô khẽ cười.

— Ừ, nhớ.

Cả hai cùng đi dọc theo hành lang ẩm ướt. Giọt nước trên mái rơi xuống thành chuỗi. Ánh chiều nhạt dần. Minh An lặng lẽ bước cạnh cậu, nghe tiếng mưa rơi nhẹ trên ô. Mọi thứ dường như yên bình đến mức thời gian cũng ngừng trôi.

Lúc đến cổng, cô dừng lại.

— Cậu về trước đi, tớ rẽ sang tiệm sách gần đây.

— Được, nhưng nhớ đội mũ. Mưa lạnh dễ ốm.

— Biết rồi.

Cậu cười:

— Tốt, học trò ngoan.

Cô lườm cậu, nhưng vẫn bật cười khẽ. Và trong giây phút ấy, Minh An chợt nhận ra — có những người chỉ cần xuất hiện thôi, cũng đủ khiến thế giới của ta thay đổi.

Tối hôm đó, Minh An ngồi bên bàn học, mở cuốn sổ. Cô viết một dòng nhỏ:

“Chỗ ngồi thay đổi, nhưng có lẽ, lòng mình cũng đang thay đổi theo.”

Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh. Ánh trăng mờ soi xuống khoảng sân ướt đẫm.

Trên bàn, tờ giấy vẽ mặt trời của Khải Nam nằm yên, hơi nhàu, nhưng vẫn sáng như chính nụ cười của cậu.

Cô chạm tay lên đó, khẽ mỉm cười.

Không biết từ bao giờ, giữa những trang vở đầy chữ và những ngày học lặng lẽ, một người đã len vào tâm trí cô – nhẹ như cơn gió, mà ấm như ánh nắng sau mưa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×