Chiều thứ bảy, Minh An thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô chuẩn bị thật kỹ cho buổi hẹn đầu tiên với Khải Nam – một buổi hẹn không phải ở trường, mà là ở quán cà phê nhỏ gần trung tâm thành phố. Trái tim cô bỗng loạn nhịp, tay run run khi nghĩ đến việc phải gặp cậu ở không gian khác ngoài lớp học.
Cô chọn một bộ váy nhẹ nhàng màu pastel, tóc buộc nửa, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn mình trong gương, cô mỉm cười, tự nhủ: “Hãy là phiên bản tốt nhất của mình hôm nay.”
Khoảng gần 3 giờ chiều, Minh An đến quán cà phê, tim đập nhanh khi thấy Khải Nam đã đứng sẵn bên cửa, cầm một bó hoa nhỏ. Ánh nắng chiều chiếu qua tán cây, làm bóng cậu in lên mặt đất, dịu dàng và ấm áp.
— Chào Minh An! — Cậu cười, giọng ấm áp nhưng hơi rụt rè.
—…Chào cậu. — Cô đáp, đỏ mặt.
Khải Nam đưa bó hoa cho cô:
— Đây là tặng cậu. Không lớn lao gì, chỉ là chút niềm vui thôi.
—…Cảm ơn. — Minh An nhận hoa, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cả hai chọn một bàn sát cửa sổ, nơi ánh nắng chiếu vào nhẹ nhàng. Nhân viên mang ra đồ uống: trà sữa matcha cho Minh An, cà phê sữa cho Khải Nam. Cô cầm ly, vừa sợ vừa thích thú, nhìn cậu với ánh mắt e dè nhưng hạnh phúc.
Khải Nam khẽ cười:
— Cậu thấy không, hôm nay tớ muốn dành cho cậu một buổi chiều thật yên tĩnh.
—…Ừ, mình cũng vậy.
Họ cùng nhau nhâm nhi đồ uống, trò chuyện về những điều bình dị: lớp học, bài tập, những câu chuyện nhỏ trong ngày. Nhưng lần này, khác với ở lớp, không gian yên tĩnh khiến cả hai dễ dàng mở lòng hơn.
— Cậu có hay đi cà phê một mình không? — Khải Nam hỏi, ánh mắt chăm chú.
—…Không nhiều. Chủ yếu là học hay đi cùng bạn.
— Vậy hôm nay là lần đặc biệt, vì tớ được đi cùng cậu. — Cậu nói, nụ cười khẽ hiện trên môi.
Minh An đỏ mặt, không nói gì, chỉ lặng lẽ uống trà sữa. Cô cảm nhận rõ rệt nhịp tim mình tăng lên, vừa ngượng vừa hạnh phúc.
Sau một lúc trò chuyện, Khải Nam rút điện thoại ra, mở album ảnh trên điện thoại:
— Nhìn này, tớ chụp vài bức hôm nay ở sân trường, cậu có muốn xem không?
—…Ừ.
Minh An nhìn những bức ảnh, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Cô nhận ra, từng khoảnh khắc nhỏ ở trường đều được cậu để ý và ghi lại. Trái tim cô rung lên, cảm giác ấm áp lan tỏa.
— Cậu… sao lại nhớ những chi tiết nhỏ vậy?
— Vì tớ quan tâm. — Khải Nam đáp, ánh mắt dịu dàng.
Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ lặng lẽ mỉm cười. Khoảnh khắc ấy, cả hai như lặng yên trong không gian riêng, chỉ còn ánh sáng dịu dàng từ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt họ.
Khi trời dần ngả về chiều, Khải Nam đề nghị đi dạo quanh công viên gần đó. Minh An gật đầu, lòng vừa háo hức vừa hồi hộp. Hai người bước ra ngoài, nắm tay nhau một cách tinh tế, không quá lộ liễu nhưng đủ để cảm nhận sự gần gũi.
— Cậu biết không, hôm nay tớ cảm thấy rất vui. — Khải Nam nói, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
—…Mình cũng vậy. — Minh An đáp, lòng rung động.
Họ đi qua con đường lát gạch đỏ, lá cây rung rinh trong gió nhẹ. Những khoảnh khắc lặng yên, ánh mắt chạm nhau, khiến trái tim cả hai đều nhói lên một cách ngọt ngào.
Dừng chân bên bờ hồ nhỏ, Khải Nam nhìn Minh An:
— Cậu thích không gian yên tĩnh như thế này?
—…Rất thích.
— Vậy tớ sẽ đưa cậu đến đây nhiều lần hơn.
Minh An đỏ mặt, cúi xuống, nhưng không rút tay khỏi tay cậu. Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng, cảm nhận nhịp tim nhau. Không cần lời nói, chỉ cần sự hiện diện, cũng đủ để trái tim họ rung động.
— Cậu… có biết không, tớ thực sự thích cậu. — Khải Nam nói khẽ, giọng vừa nghiêm túc vừa ngượng ngùng.
Minh An ngẩng lên, mắt mở to, tim đập mạnh.
—…Mình… mình cũng vậy.
Khoảnh khắc ấy kéo dài, cả hai đứng lặng yên bên nhau, như thể cả thế giới chỉ còn hai người. Ánh sáng hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt họ, tạo nên một khung cảnh dịu dàng và lãng mạn.
Trên đường về, cả hai vẫn nắm tay nhau, bước đi trong im lặng nhưng tràn đầy niềm vui. Minh An cảm nhận rõ rệt sự gần gũi, sự ấm áp từ bàn tay Khải Nam, và cảm giác an toàn mà cô chưa từng trải qua trước đây.
— Cậu về nhà an toàn nhé. — Khải Nam nói khi dừng trước cổng nhà cô.
—…Ừ, cảm ơn cậu hôm nay.
Cô bước vào nhà, lòng vẫn lâng lâng. Mở sổ ra, cô viết:
“Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt. Lần đầu tiên, tớ và cậu ấy đi chơi ngoài trường, chia sẻ những khoảnh khắc riêng tư. Tất cả đều khiến trái tim tớ rung động. Cậu ấy không chỉ là người bạn cùng lớp, mà còn là ánh sáng dịu dàng trong cuộc sống mình.”
Minh An gập sổ lại, ánh đèn vàng chiếu lên bàn, ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn dịu dàng. Cô biết rằng, mối quan hệ của cô và Khải Nam đang tiến triển một cách tự nhiên nhưng đầy ngọt ngào. Mỗi khoảnh khắc nhỏ bên cậu đều trở thành kỷ niệm quý giá, và trái tim cô đã mở ra, sẵn sàng đón nhận tình cảm đặc biệt này.