khi anh là ánh nắng sau mưa

Chương 7: Khoảnh khắc lặng yên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, lớp 12A2 tràn đầy tiếng bước chân rộn rã. Minh An bước vào lớp với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Cô mang theo cuốn sổ nhỏ và bút, nhưng lòng lại hoàn toàn bận rộn với những suy nghĩ về Khải Nam. Cô tự hỏi: liệu hôm nay cậu sẽ nói gì, sẽ cười như thế nào, hay chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh như những ngày trước?

Khải Nam đã ngồi sẵn ở bàn giữa, ánh mắt dõi theo cô ngay khi cô bước vào. Cậu mỉm cười, một nụ cười vừa tinh nghịch vừa dịu dàng, khiến trái tim Minh An đập nhanh.

— Chào buổi sáng! — Cậu gọi, giọng ấm áp.

—…Chào. — Minh An đáp, mắt lướt nhìn bàn cậu, tim bỗng nhói nhẹ.

Tiết học đầu tiên là Văn, với thầy Huy. Hôm nay, thầy yêu cầu các nhóm tiếp tục hoàn thiện ý tưởng cho bài thuyết trình. Minh An và Khải Nam ngồi cạnh nhau, bắt đầu trao đổi nhanh:

— Cậu nghĩ sao về phần mở đầu? — Khải Nam hỏi, mắt chăm chú nhìn cô.

— Mình nghĩ nên kể câu chuyện nhỏ về lòng tốt, để dẫn vào nội dung chính.

— Ừ, tớ sẽ thêm vài câu dẫn dắt nữa.

Họ cùng chăm chú viết, không gian xung quanh dường như lặng đi. Một vài lần, tay họ vô tình chạm nhau khi đưa giấy hay nhấc bút. Minh An đỏ mặt, cúi xuống vở, nhưng không rút tay lại. Khải Nam chỉ mỉm cười tinh nghịch nhưng dịu dàng, ánh mắt đầy sự quan tâm.

— Cậu biết không, khi cậu chăm chú như vậy, tớ thấy cậu thật… dễ thương.

—…Đừng nói linh tinh. — Cô vội đáp, mắt lúng túng.

Khoảnh khắc ấy kéo dài, không gian xung quanh như biến mất, chỉ còn họ tồn tại trong thế giới riêng. Minh An cảm nhận trái tim mình rung lên từng nhịp, vừa bối rối vừa hạnh phúc.

Ra chơi, trời sáng sớm nắng nhẹ. Minh An và Khải Nam bước ra hành lang, vừa đi vừa trò chuyện:

— Cậu nghĩ bài thuyết trình của nhóm mình sẽ ổn chứ?

— Ừ… nhưng cậu đừng làm tớ không theo kịp.

— Không sao, tớ sẽ nhẹ nhàng hướng dẫn.

Minh An cười khẽ, cảm giác vừa an toàn vừa ngượng ngùng. Cô tự nhủ: “Sao cậu ấy có thể khiến mình vừa hồi hộp vừa yên lòng như vậy?”

Khi đi qua sân trường, Khải Nam bất ngờ kéo tay cô:

— Chờ tớ một chút.

Cô giật mình, quay sang nhìn cậu.

—…Sao vậy?

— Tớ muốn cho cậu xem điều này.

Cậu dẫn cô đến gốc cây phượng già, nơi có vài chiếc ghế đá. Trên mặt đất còn vài giọt mưa đêm hôm qua, phản chiếu ánh sáng dịu dàng. Cậu chỉ tay vào một bông phượng rụng:

— Nhìn này, nó vẫn đẹp dù chỉ còn một chiếc lá.

Minh An ngồi xuống, ánh mắt lấp lánh:

—…Đúng, rất đẹp.

— Giống như cậu vậy, dù chỉ xuất hiện vài ngày, nhưng đã khiến tớ cảm thấy cuộc sống này tươi sáng hơn.

Cô đỏ mặt, cúi xuống, nhưng trong lòng lại rung động đến mức khó tả. Lần đầu tiên, Minh An cảm nhận rõ rệt sự ấm áp và dịu dàng từ Khải Nam.

Tiết Toán tiếp theo, cả hai cùng trao đổi ý tưởng và giải bài tập nhóm. Khi bàn tay vô tình chạm nhau, Minh An đỏ mặt, nhưng không rút tay. Khải Nam mỉm cười, ánh mắt đầy sự tinh nghịch nhưng cũng dịu dàng.

— Phần này cậu tính đúng rồi, nhưng thử kiểm tra lại xem.

—…Ừ. — Minh An đáp, tim vẫn đập mạnh.

— Cậu biết không, tớ thích nhìn cậu chăm chú như vậy.

—…Ngừng lại đi. — Cô vội trả lời, nhưng lòng lại hạnh phúc khó tả.

Khoảnh khắc ấy kéo dài, và Minh An nhận ra rằng trái tim cô đang rung động mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Giờ ra chơi, trời bắt đầu mưa nhẹ. Minh An rút ô nhỏ ra, nhưng Khải Nam đã cầm ô lớn chạy tới:

— Cho tớ che cho cậu nhé.

—…Không sao đâu, tớ muốn đi một mình.

— Nếu cậu đi một mình, tớ sẽ lo lắng.

Cô không nói gì, chỉ im lặng, nhưng trong lòng cảm thấy vui vẻ và an toàn. Cả hai cùng đi dưới mưa, chân bước trên nền xi măng ướt, tiếng lộp bộp vang lên nhịp nhàng.

— Biết không, nhìn cậu trong mưa, tớ thấy cậu thật… dễ thương. — Khải Nam nói khẽ.

Minh An đỏ mặt, cúi xuống.

—…Đừng nói nữa.

— Không nói sao được, tớ thấy thật mà.

Khoảnh khắc ấy kéo dài, không gian như ngừng lại. Cô cảm nhận rõ ràng nhịp tim, hơi ấm từ bàn tay cậu, và sự gần gũi khiến cô vừa ngượng vừa hạnh phúc.

Khi đến cổng trường, mưa bắt đầu tạnh. Khải Nam đứng yên, ô vẫn che một phần cho cô:

— Về nhà an toàn nhé.

—…Ừ.

Cô bước đi, nhưng lòng bỗng ấm áp kỳ lạ. Cô mở tin nhắn trên điện thoại, nhắn cho cậu:

“Cảm ơn cậu hôm nay.”

Không lâu sau, Khải Nam trả lời:

“Không có gì, tớ thích làm cậu vui mà.”

Minh An mỉm cười, cảm giác tim mình rung lên từng nhịp. Lần đầu tiên, cô cảm nhận sự ấm áp và gần gũi không chỉ qua hành động, mà còn qua lời nói.

Tối hôm đó, Minh An ngồi bên bàn học, viết vào sổ:

“Ngày hôm nay, tớ đã có khoảnh khắc lặng yên với cậu ấy. Không gian, ánh mắt, tiếng cười… tất cả đều khiến trái tim mình rung động. Lần đầu tiên, tớ cảm nhận rằng mình đang thực sự mở lòng và muốn ở bên cậu ấy.”

Cô gập sổ lại, ánh đèn vàng chiếu dịu. Ngoài cửa sổ, những giọt mưa cuối cùng rơi xuống, ánh chiều nhạt dần. Minh An biết rằng, mỗi khoảnh khắc nhỏ bên Khải Nam đều quý giá và đang dần khắc sâu trong tim cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×