khi anh nói ‘yêu em’ lần thứ hai

Chương 1: Cô Gái Trong Cơn Mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa đầu mùa hạ đổ xuống bất ngờ, từng hạt nước nặng nề vỡ tan trên mặt đường, hòa lẫn vào ánh đèn đường nhạt nhòa nơi ngã tư cũ. Gió thổi qua mang theo hơi lạnh, kéo dài âm thanh còi xe và tiếng phanh gấp hỗn loạn. Một chiếc ô tô màu bạc mất lái trượt dài, rồi đâm mạnh vào dải phân cách, tạo nên âm thanh chát chúa xé toạc màn đêm.

Lâm Khả Ngọc chỉ kịp nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, sau đó là cảm giác cơ thể bị hất mạnh ra phía sau. Mọi thứ quay cuồng, hỗn loạn. Cô ngã xuống mặt đường lạnh buốt, mùi khói và mưa hòa vào nhau nồng nặc. Đôi mắt mờ đi, trước khi kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cô đã cảm thấy máu thấm ướt bàn tay.

“Cứu… tôi...” – giọng cô khản đặc, yếu ớt đến mức chính bản thân cũng không nghe rõ.

Giữa mưa gió, có ai đó chạy lại, tiếng bước chân dồn dập, rồi một bàn tay mạnh mẽ nhưng ấm áp nắm lấy tay cô.

“Đừng sợ, có tôi đây.” – Giọng nam trầm thấp, rõ ràng đến lạ.

Khả Ngọc cố mở mắt, qua màn mưa chỉ thấy một gương mặt mờ ảo, đôi mắt sâu thẳm đầy lo lắng. Ánh sáng của đèn xe phản chiếu trên gò má anh, khiến cô có cảm giác như đang nhìn thấy một giấc mơ.

“Anh... là ai...”

“Người sẽ đưa em đến nơi an toàn.” – Anh đáp ngắn gọn, rồi bế bổng cô lên, bước đi giữa cơn mưa nặng hạt.

Hơi ấm từ người đàn ông lan sang, xua đi lạnh giá đang bao phủ toàn thân. Mùi hương nhẹ thoảng qua — mùi xà phòng sạch sẽ và một chút vị kim loại của mưa. Cô nghe tim mình đập loạn nhịp, vừa đau vừa lạ, vừa sợ vừa an toàn.

Cô không biết anh là ai, cũng không còn sức để hỏi. Mọi âm thanh xung quanh dần biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập của anh và tiếng mưa rơi trên mái hiên.

Trước khi ngất đi, cô mơ hồ nghe thấy anh nói:

“Em nhất định phải sống, nghe không? Em còn rất nhiều thứ chưa kịp nhìn thấy đâu.”

Khi tỉnh lại, Khả Ngọc thấy mình đang nằm trong một phòng bệnh trắng toát. Ánh sáng dịu từ cửa sổ len qua rèm, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô. Cổ tay phải băng bó, đầu hơi đau âm ỉ, còn bên cạnh là tiếng máy đo nhịp tim kêu đều đều.

Cô chớp mắt vài lần, cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu chỉ là những mảnh ký ức vỡ vụn. Hình ảnh cuối cùng còn lưu lại là cơn mưa, tiếng phanh xe và… một giọng nói ấm áp.

Cửa phòng mở khẽ. Một y tá trẻ bước vào, cười nhẹ:

“Em tỉnh rồi à? May mà có người đưa đến kịp lúc, nếu không thì...”

“Người đó… đâu rồi ạ?” – cô vội hỏi, giọng khàn đi.

Y tá ngập ngừng: “Anh ta đưa em đến, rồi rời đi ngay. Không để lại tên. Chỉ nói... em sẽ ổn thôi.”

Câu nói khiến tim Khả Ngọc run lên. Cô cố nhìn quanh, như thể vẫn hy vọng người đó sẽ quay lại. Nhưng căn phòng chỉ còn lại mùi thuốc sát trùng và tiếng mưa ngoài cửa sổ.

Cô được giữ lại bệnh viện bảy ngày. Bác sĩ nói cô may mắn, chỉ chấn thương phần mềm và vết rách nhẹ ở trán. Cô cố hỏi thêm về người đã cứu mình, nhưng không ai biết. Bệnh viện chỉ ghi nhận rằng anh ta đưa cô vào cấp cứu lúc 23 giờ 42 phút, sau đó rời đi trước khi kịp để lại thông tin.

Những đêm ở viện, cô thường tỉnh giấc giữa cơn mơ. Trong giấc mơ ấy, cô lại thấy ánh mắt ấy — trầm lặng, sâu hút, chứa đựng thứ gì đó ấm áp đến khó quên. Có khi cô tưởng tượng anh ngồi cạnh giường, khẽ nói:

“Em phải mạnh mẽ nhé.”

Nhưng mỗi khi mở mắt, chỉ còn lại bóng tối và tiếng mưa.

Một tuần sau, cô được xuất viện. Người thân đón cô về, ai cũng thở phào vì chuyện không nghiêm trọng. Nhưng từ hôm ấy, Khả Ngọc không còn như trước. Mỗi lần trời mưa, cô lại cảm thấy tim nhói lên, như thể một phần nào đó trong ký ức đang đòi được nhớ lại.

Cô mang chiếc vòng tay bằng bạc được tìm thấy trong túi áo hôm tai nạn — món đồ duy nhất không thuộc về cô. Dây vòng khắc một dòng chữ nhỏ: “Ánh Dương.”

Cô không biết đó là tên anh hay chỉ là một ký hiệu ngẫu nhiên, nhưng từ ngày đó, chiếc vòng ấy luôn được cô giữ trong hộp gỗ nhỏ, cất ở ngăn kéo bàn học. Mỗi lần chạm vào, cô lại thấy lòng mình yên tĩnh đến lạ.

Mùa hạ năm ấy, Khả Ngọc thi đỗ đại học Y. Trong bài luận nhập học, khi được hỏi điều gì khiến cô chọn ngành này, cô đã viết:

“Vì tôi từng được một người cứu sống, và tôi muốn hiểu cảm giác ấy – cảm giác được mang lại hy vọng cho ai đó, như anh ấy đã từng làm với tôi.”

Bài viết ấy được giảng viên khen là “chân thành nhất”. Nhưng chỉ có cô biết, trong sâu thẳm, đó là một lời hứa thầm lặng với người đàn ông không tên kia.

Năm tháng trôi đi, cô trưởng thành, học cách mạnh mẽ, học cách giữ bình tĩnh trước sinh tử. Thỉnh thoảng trong ca trực, khi nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa kính, cô vẫn ngước nhìn và khẽ cười.

“Anh là ai... Liệu chúng ta có gặp lại không?”

Đêm tốt nghiệp, trường tổ chức dạ hội nhỏ. Mọi người cười nói, chụp ảnh, nhảy múa giữa ánh đèn vàng. Cô đứng tách ra một góc, lặng lẽ nhìn pháo hoa rực sáng. Ánh sáng ấy khiến cô nhớ đến đôi mắt năm nào, sáng mà buồn, xa mà gần.

Một người bạn cùng lớp chen đến, đưa cho cô ly nước cam:

“Khả Ngọc, nghe nói cậu từng được một người cứu trong vụ tai nạn năm mười chín tuổi đúng không? Định viết truyện về anh ta à?”

Cô bật cười, lắc đầu:

“Không, mình chỉ muốn giữ lại hình ảnh đó trong lòng thôi. Có những người không cần biết tên, nhưng lại chẳng thể nào quên được.”

Bạn cô cười: “Cậu đúng là đa sầu đa cảm. Thế nếu gặp lại, cậu sẽ làm gì?”

Câu hỏi ấy khiến cô khựng lại. Cô im lặng thật lâu, rồi đáp nhẹ:

“Nếu gặp lại, mình sẽ nói cảm ơn. Và... hỏi anh ấy đã sống thế nào suốt bảy năm qua.”

Không ai biết, khi nói ra câu ấy, tim cô khẽ run — vì một phần sâu thẳm trong tim luôn tin rằng, sợi dây mưa đêm năm ấy vẫn chưa đứt.

Bảy năm sau, khi đã trở thành bác sĩ chính thức, Khả Ngọc quay lại thành phố nơi mình từng lớn lên. Mọi thứ đổi thay, nhưng mưa vẫn vậy, và con đường xảy ra tai nạn vẫn còn đó.

Đêm đầu tiên nhận trực tại bệnh viện mới, cô đứng bên cửa sổ tầng tám, nhìn những hạt mưa rơi nghiêng dưới ánh đèn vàng. Đột nhiên, một cảm giác quen thuộc ùa về — hơi lạnh, tiếng mưa, và cả mùi hương dịu nhẹ trong gió.

Tim cô đập nhanh, như thể ký ức đang gõ cửa.

Ở đâu đó ngoài kia, có lẽ anh cũng đang nhìn cơn mưa này, cũng nhớ về đêm năm nào, cũng tự hỏi: “Liệu cô gái ấy... còn nhớ không?”

Cô đặt tay lên ngực, khẽ thì thầm:

“Nếu có thể gặp lại... em nhất định sẽ nhận ra anh.”

Nhưng cô không biết, ở một góc khác của thành phố, một người đàn ông đang bước xuống xe, đứng dưới mưa, nhìn về phía tòa nhà bệnh viện Ánh Dương – nơi bảng hiệu phản chiếu ánh đèn trắng mờ.

Gió lướt qua, hạt mưa rơi xuống vai áo anh. Anh khẽ cười, giọng nói trầm thấp hòa vào tiếng mưa:

“Bảy năm rồi, Khả Ngọc. Lần này, anh sẽ không để em biến mất khỏi thế giới của anh nữa.”

Cơn mưa đầu mùa hạ lại rơi, giống hệt năm ấy. Chỉ khác rằng, lần này... định mệnh đã bắt đầu quay lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×