khi anh nói ‘yêu em’ lần thứ hai

Chương 2: Bảy Năm Sau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố A vào cuối xuân, những hàng cây dọc đại lộ vừa thay lá non, màu xanh nhạt phơn phớt nắng sớm. Tiết trời vẫn còn hơi se lạnh, đủ để con người ta thấy lòng mình chùng xuống mỗi khi gió lướt qua vai áo.

Lâm Khả Ngọc đứng trước cổng bệnh viện Ánh Dương – một trong những cơ sở y tế tư nhân lớn nhất miền Bắc – tay siết chặt túi hồ sơ, ánh mắt ẩn chứa sự pha trộn giữa hồi hộp và kiên định.

Bảy năm, cô đã đi một vòng lớn để quay lại nơi mình từng rời đi. Không phải vì ký ức, càng không phải vì tình cảm, mà vì đây là bước ngoặt trong sự nghiệp: cô vừa được nhận vào vị trí bác sĩ chính thức tại khoa Hồi sức cấp cứu, nơi yêu cầu kỹ năng, sự bình tĩnh và cả lòng dũng cảm.

Ngước nhìn tòa nhà kính cao phản chiếu ánh mặt trời, cô hít sâu, cố nén cảm giác run nhẹ trong lòng. Trong cô vẫn còn một nỗi sợ mơ hồ — sợ quá khứ sẽ vô tình chạm vào hiện tại. Nhưng cô đã học được cách đối mặt.

“Khả Ngọc, mày đã đi qua được đêm mưa năm ấy, thì không còn gì đáng sợ nữa.”

Cô bước vào đại sảnh. Mùi khử trùng quen thuộc, tiếng giày y tế va vào nền gạch sáng bóng, tiếng gọi tên bệnh nhân vang lên đều đặn. Mọi thứ gợi lại những năm tháng nội trú vất vả, những đêm trắng bên giường bệnh.

Tại quầy lễ tân, cô xuất trình giấy nhận việc. Nhân viên nở nụ cười thân thiện:

“Chào bác sĩ Lâm, trưởng khoa đã dặn sẵn. Anh ấy đang đợi cô ở văn phòng tầng tám.”

Cô gật đầu, cảm ơn, rồi bước vào thang máy. Sàn số tám – Khoa Hồi sức – mở ra trước mắt cô với không gian trắng tinh, nghiêm cẩn, xen lẫn mùi thuốc và hơi lạnh của điều hòa.

Một y tá trẻ nhận ra cô, reo lên:

“Bác sĩ mới à? Em là Hương, phụ trách hành chính khoa. Trưởng khoa Trần đang đợi chị trong phòng họp.”

Cô khẽ nhíu mày. “Trưởng khoa Trần?”

“Vâng, bác sĩ Trần Hạo Dương, vừa về nước hai năm trước. Là giám đốc chuyên môn bệnh viện mình luôn đó.”

Cái tên ấy khiến tim cô lỡ nhịp trong thoáng chốc, như thể một sợi dây vô hình vừa khẽ rung. “Trần Hạo Dương” – ba chữ ấy trôi qua tai, mang theo âm sắc xa lạ mà quen thuộc.

Cô hít sâu, cười nhẹ: “Cảm ơn em.”

Phòng họp nằm cuối hành lang. Khi cô bước vào, mọi người đã gần đủ mặt. Một vài bác sĩ lớn tuổi đang xem hồ sơ bệnh án, số khác thì nói chuyện nhỏ nhẹ. Ở vị trí đầu bàn, một người đàn ông đang cúi đọc tài liệu.

Anh mặc áo blouse trắng, cổ áo sơ mi gấp gọn gàng, tay đeo đồng hồ bạc. Tóc cắt ngắn, dáng người cao và thẳng, phong thái điềm đạm nhưng toát lên khí chất của người từng trải. Dưới ánh đèn vàng, gương mặt anh hiện rõ đường nét sắc sảo – vừa nghiêm nghị, vừa tĩnh lặng như mặt nước hồ trong buổi sớm.

Khi Khả Ngọc bước vào, anh ngẩng lên.

Đôi mắt ấy — trầm, sâu, và sáng — khiến tim cô bất giác khựng lại. Trong khoảnh khắc, cô cảm giác như vừa chạm vào một ký ức xa xăm, nơi có tiếng mưa và một bàn tay ấm áp. Nhưng lý trí nhanh chóng kéo cô trở về hiện tại.

“Cô là bác sĩ Lâm Khả Ngọc?” – giọng anh trầm thấp, rõ ràng.

“Vâng.” – Cô đáp, cố giữ giọng bình tĩnh.

Anh mỉm cười nhẹ, cái gật đầu của người lãnh đạo vừa đủ thân thiện vừa mang phong thái chuyên nghiệp:

“Chào mừng cô đến với khoa Hồi sức. Tôi đã xem hồ sơ của cô, thành tích rất tốt. Hy vọng chúng ta sẽ làm việc ăn ý.”

“Cảm ơn trưởng khoa Trần, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Anh im lặng vài giây, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô lâu hơn cần thiết, như muốn tìm kiếm điều gì. Nhưng rồi anh chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu mời ngồi.

Cuộc họp bắt đầu. Anh nói về các quy trình, bệnh nhân nặng cần theo dõi, và kế hoạch phối hợp với bộ phận xét nghiệm. Giọng anh trầm, nhịp điệu chậm rãi, đủ khiến người nghe tập trung mà không thấy áp lực. Khả Ngọc ngồi ghi chép, nhưng thỉnh thoảng ánh nhìn của cô lại lạc vào bàn tay anh — bàn tay từng cứu cô khỏi cơn mưa năm ấy chăng?

Cô không dám nghĩ sâu. Bảy năm là quá dài, mọi thứ có thể thay đổi. Có lẽ chỉ là trùng hợp tên, trùng hợp ánh mắt, và trùng hợp cảm giác thôi.

Sau buổi họp, anh là người cuối cùng rời phòng. Khi cô đang sắp xếp lại tài liệu, anh dừng lại trước cửa, quay đầu:

“Bác sĩ Lâm, cô có thể ở lại một lát được không?”

Cô ngẩng lên, hơi bối rối. “Vâng, có việc gì ạ?”

Anh tiến lại gần bàn, giọng điềm đạm:

“Tôi muốn trao đổi riêng một chút về ca bệnh ở phòng hồi sức số 4. Bệnh nhân hôn mê sau tai nạn giao thông, tình trạng khá phức tạp. Tôi nghĩ cô nên trực tiếp theo dõi.”

“Dạ, tôi hiểu. Tôi sẽ qua xem hồ sơ.”

Anh gật đầu. “Tốt. Và… có lẽ cô đã từng ở thành phố này rồi?”

Câu hỏi khiến cô hơi giật mình. “Vâng, trước đây tôi từng sống ở đây.”

Anh nhìn cô, nụ cười thoáng qua môi:

“Thảo nào tôi thấy gương mặt cô… có chút quen.”

Trái tim Khả Ngọc như bị bóp nghẹt. Cô vội cúi xuống, giả vờ sắp xếp giấy tờ: “Có lẽ tôi hay bị nhầm với ai đó thôi.”

“Có lẽ.” – Anh đáp nhẹ, nhưng trong mắt anh ánh lên tia nhìn khác lạ, như thể anh biết rõ điều gì mà cô chưa nhận ra.

Tối hôm đó, cô trực ca đầu tiên. Phòng hồi sức tĩnh lặng, chỉ có tiếng máy đo nhịp tim và hơi thở đều đặn của bệnh nhân. Ánh đèn trắng chiếu lên những khuôn mặt đang say ngủ trong cơn mê man của thuốc và thời gian.

Khả Ngọc cẩn thận kiểm tra từng giường bệnh, ghi chú lại tình trạng rồi quay ra khu hành lang dài. Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi. Không lớn, nhưng đều đặn, từng giọt đập nhẹ lên kính như một bản nhạc cũ.

Cô đứng lại, nhìn màn mưa loang ánh đèn. Trong đầu chợt vang lên câu nói năm nào:

“Em nhất định phải sống, nghe không?”

Trái tim cô khẽ run. Cô tự hỏi, nếu người đàn ông ấy vẫn còn ở đâu đó, liệu anh có còn nhớ cô? Hay chỉ có cô là kẻ lưu giữ một ký ức đã phai mờ trong cơn mưa xa xưa?

Đang mải suy nghĩ, cô nghe tiếng bước chân phía sau. Quay lại, cô thấy anh – Trần Hạo Dương – đứng cách vài bước, tay cầm cốc cà phê nóng.

“Chưa nghỉ sao?” – anh hỏi, giọng trầm ấm.

“Em – à, tôi… còn đang theo dõi bệnh nhân.”

Anh khẽ gật. “Làm tốt lắm. Tôi thường ở lại muộn, nếu cần gì cứ đến phòng làm việc của tôi. Đừng ngại.”

“Cảm ơn trưởng khoa.”

Anh nhìn ra cửa sổ, mưa phản chiếu trong mắt anh thành hàng nghìn tia sáng. “Cô có sợ mưa không?”

Câu hỏi quá đột ngột khiến cô khựng lại. Một thoáng, cổ họng khô khốc, tim đập loạn. “Tại sao anh lại hỏi vậy?”

“Không biết, chỉ là cảm giác.” – Anh nhún vai. “Có những người, khi nhìn họ trong cơn mưa, tôi thấy… ánh mắt họ như đang tìm kiếm điều gì.”

Cô im lặng. Mưa vẫn rơi. Trong khoảnh khắc, cô nhận ra anh đang nhìn mình – không phải ánh nhìn của một trưởng khoa với đồng nghiệp, mà là ánh nhìn nhận ra một điều gì quen thuộc, sâu sắc, thậm chí đau lòng.

Cô lúng túng tránh ánh mắt ấy, khẽ nói: “Tôi nghĩ… chỉ là trùng hợp thôi.”

Anh không đáp, chỉ mỉm cười, rồi quay đi.

Trước khi rời khỏi hành lang, anh nói khẽ, gần như thì thầm:

“Dù là trùng hợp hay không, tôi vẫn thấy vui vì cô đã quay lại.”

Khi bóng lưng anh khuất dần, Khả Ngọc mới nhận ra tay mình đang run nhẹ. Cô nhìn lại tách cà phê anh để quên trên bàn – hơi ấm vẫn còn.

“Trần Hạo Dương…” – cô lặp lại trong lòng. “Ánh Dương… phải chăng…”

Cô không dám nghĩ tiếp.

Những ngày sau đó, họ làm việc cùng nhau nhiều hơn. Anh tỉ mỉ, ít nói nhưng luôn sẵn sàng hướng dẫn cô. Cô dần nhận ra, sau vẻ điềm tĩnh kia là một người đàn ông từng trải, biết quan tâm, không lạnh lùng như vẻ ngoài.

Có lần, trong ca trực đêm, cô mệt quá gục đầu trên bàn. Khi tỉnh dậy, thấy một tấm chăn mỏng phủ lên vai và ly sữa còn ấm đặt bên cạnh, trên tờ giấy ghi vài chữ gọn gàng: “Không được bỏ bữa. – H.D.”

Tim cô thắt lại, không phải vì xúc động, mà vì ba chữ cuối – “H.D.” – giống hệt ký hiệu khắc trong chiếc vòng tay cô vẫn giữ suốt bảy năm qua.

Tối hôm ấy, cô lặng lẽ mở ngăn kéo tủ, lấy chiếc vòng ra, nhìn thật lâu. Ánh sáng bạc phản chiếu qua ngọn đèn khiến mắt cô cay xè.

“Có thể nào… anh chính là người đó?”

Cô không dám chắc. Nhưng trong sâu thẳm, trái tim lại run lên như ngày nào giữa cơn mưa lạnh.

Một chiều cuối tuần, anh bất ngờ gọi cô đến văn phòng. Căn phòng yên tĩnh, cửa kính nhìn ra khu vườn nhỏ của bệnh viện. Anh đang đứng bên cửa sổ, lưng quay về phía cô.

“Cô làm việc rất tốt, tôi muốn cảm ơn.” – Anh nói, vẫn không quay lại.

“Anh khách sáo rồi, đó là trách nhiệm của tôi.”

Anh im lặng vài giây, rồi hỏi, giọng thấp hơn:

“Bảy năm trước, cô từng gặp tai nạn phải không?”

Khả Ngọc sững người. Tim đập mạnh, từng nhịp va vào lồng ngực. “Sao anh biết?”

Anh quay lại. Trong đôi mắt ấy, không còn vẻ bình thản của cấp trên, mà là thứ cảm xúc cô chưa từng thấy – nhẹ nhàng, xót xa và quen thuộc đến đau lòng.

Anh bước lại gần, dừng cách cô vài bước, khẽ nói:

“Bởi vì... tôi là người đã đưa cô ra khỏi cơn mưa năm ấy.”

Không gian im phăng phắc. Chỉ có tiếng mưa lất phất ngoài cửa kính, nhẹ như hơi thở.

Cô đứng sững, trong đầu trống rỗng. Câu nói ấy như mũi kim xuyên qua lớp thời gian, kéo theo tất cả ký ức cô tưởng đã cất giấu.

“Là… anh?” – giọng cô run rẩy.

Anh gật nhẹ, đôi mắt sáng lên một cách dịu dàng:

“Anh đã hứa, khi em đủ mạnh mẽ để không cần ai cứu nữa, anh sẽ đến để yêu em lần nữa. Hôm nay… anh giữ lời.”

Cô không biết mình đang khóc từ lúc nào. Nước mắt hòa cùng tiếng mưa, ấm áp đến lạ. Bảy năm, họ đi qua hai thế giới khác nhau, cuối cùng lại gặp nhau ở nơi có ánh sáng, có sự sống, có niềm tin.

Cơn mưa ngoài cửa sổ rơi chậm dần, như nhịp tim đang tìm lại tiết tấu ban đầu.

“Em đã nhớ rồi...” – cô khẽ nói, giọng hòa vào mưa. – “Bàn tay năm ấy, giờ vẫn ấm như thế.”

Anh mỉm cười, bước đến gần, nhẹ đặt tay lên mái tóc cô, giọng khẽ như gió thoảng:

“Chúng ta... gặp lại rồi, Khả Ngọc.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×