Buổi sáng thứ Hai, bầu không khí trong bệnh viện Ánh Dương căng thẳng hơn thường lệ. Mới bảy giờ, hành lang đã đầy tiếng giày và tiếng xe đẩy cấp cứu. Lâm Khả Ngọc đang kiểm tra hồ sơ bệnh nhân thì y tá trưởng chạy đến:
“Bác sĩ Lâm, có ca mới chuyển từ khoa cấp cứu. Bệnh nhân hôn mê sâu, tình trạng phức tạp. Giám đốc chỉ định cô phụ trách.”
Cô khẽ nhíu mày: “Có hồ sơ chưa?”
“Vừa gửi. Người nhà yêu cầu giữ kín thông tin.”
Giữ kín thông tin? Ở một bệnh viện như Ánh Dương, điều đó chỉ có thể xảy ra nếu người bệnh có thân phận đặc biệt.
Cô nhận tập hồ sơ. Trên bìa chỉ có dòng chữ: Nguyễn Minh Khang, nam, 32 tuổi. Không nghề nghiệp, không địa chỉ rõ ràng, phần “người bảo hộ” lại ghi một cái tên khiến cô khựng lại: Trần Hạo Dương.
“Giám đốc... là người bảo hộ?”
Một cảm giác khó tả thoáng qua. Cô siết nhẹ tập hồ sơ, hít sâu rồi bước nhanh về phòng bệnh.
Phòng đặc biệt số 307 nằm ở tầng cao nhất. Khi cô mở cửa, mùi thuốc sát trùng trộn cùng hương gỗ nhạt lan trong không khí. Người đàn ông trên giường nằm yên lặng, khuôn mặt nhợt nhạt, máy thở phát ra tiếng “tích tích” đều đặn.
Cô tiến lại gần, kiểm tra các chỉ số sinh tồn. Tim đều, huyết áp ổn nhưng phản xạ ánh sáng yếu. Cô ghi chú, điều chỉnh truyền dịch rồi kéo rèm che nắng bớt gắt.
Bỗng cửa mở khẽ.
Trần Hạo Dương bước vào, áo blouse trắng, gương mặt nghiêm lạnh khác hẳn vẻ ấm áp thường ngày. Anh gật nhẹ với cô:
“Cảm ơn cô đã nhận ca này. Tình hình sao rồi?”
“Vẫn ổn định tạm thời.” – Cô đáp. – “Nhưng bệnh nhân có dấu hiệu tổn thương thần kinh trung ương. Tôi cần biết nguyên nhân để xác định phác đồ điều trị.”
Anh im lặng vài giây. “Anh ta bị tai nạn giao thông đêm qua. Xe mất lái, đâm vào dải phân cách.”
“Có ai đi cùng không?”
“Không.”
“Người nhà đâu?”
Anh dừng lại, giọng trầm thấp: “Anh ta là trưởng phòng tài chính của tập đoàn Dương Minh – công ty anh.”
Khả Ngọc ngẩng lên, ngạc nhiên: “Là người của anh?”
“Phải.” – Anh thở dài. – “Vụ tai nạn này... có thể không đơn giản. Có dấu hiệu bị can thiệp phanh xe trước khi xảy ra.”
Không khí chợt lặng đi. Cô nhìn anh, ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên và lo lắng. “Anh nghĩ có người muốn hại anh ta?”
“Có thể. Anh đang cho người điều tra. Nhưng trước mắt, anh chỉ muốn anh ta sống.”
Cô gật đầu. “Tôi sẽ làm hết khả năng.”
Anh nhìn cô thật lâu, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó khó đọc. “Anh tin em.”
Suốt hai ngày sau, Khả Ngọc gần như túc trực bên bệnh nhân. Cô điều chỉnh thuốc, theo dõi chỉ số từng giờ. Mỗi khi mệt, cô chỉ ngồi tựa ghế, nhìn người đàn ông im lìm trên giường, lòng dấy lên cảm giác quen thuộc lạ lùng.
“Khuôn mặt này... mình đã từng thấy ở đâu đó.”
Một buổi chiều, khi thay băng vết thương, cô phát hiện vết sẹo nhỏ trên cổ tay trái của anh ta – hình trăng khuyết mờ. Tim cô khẽ run. Cô nhớ rõ, bảy năm trước, người lái xe đâm vào cô cũng có vết sẹo tương tự.
“Không thể nào...”
Cô siết chặt ống nghe, lòng ngổn ngang. Nếu đây là cùng một người, thì vụ tai nạn năm xưa có liên quan đến tập đoàn Dương Minh – cũng là công ty của Trần Hạo Dương.
Ngay lúc ấy, cửa mở. Anh bước vào, thấy nét mặt cô khác thường liền hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Không... chỉ là chỉ số tim hơi yếu. Tôi định điều chỉnh thuốc.”
Anh tiến lại gần, ánh mắt dừng nơi bàn tay cô đang run nhẹ. “Em ổn chứ?”
“Tôi ổn.” – Cô cố giấu. – “Anh quan tâm bệnh nhân đi.”
Anh nhìn cô thêm vài giây, dường như nhận ra điều gì đó, nhưng không hỏi thêm. Chỉ khẽ nói: “Nếu cần hỗ trợ, cứ gọi anh. Bất kể giờ nào.”
Tối hôm ấy, bệnh viện chìm trong im lặng. Khả Ngọc vẫn ngồi bên giường bệnh nhân. Ngoài hành lang, đèn huỳnh quang vàng vọt hắt qua khung cửa kính.
Cô nhìn vào gương mặt người đàn ông hôn mê, thì thầm:
“Anh là ai? Tại sao lại xuất hiện đúng lúc này? Và tại sao anh lại có cùng vết sẹo với người trong tai nạn năm đó?”
Không có lời đáp, chỉ tiếng máy thở đều đặn.
Cô mở lại hồ sơ, lật qua các trang – mọi thông tin đều hợp lệ, nhưng có một chỗ bất thường: mục “ngày sinh” và “số chứng minh” bị tẩy xóa, thay bằng dòng chữ viết tay nguệch ngoạc.
“Ai đã thay hồ sơ này?”
Ngay khi cô định ghi chú lại, tiếng cửa mở. Hạo Dương bước vào, tay cầm laptop, dáng vẻ mệt mỏi. Anh nhìn cô: “Em chưa về à?”
“Tôi muốn theo dõi thêm vài giờ.”
Anh gật đầu, đặt laptop xuống bàn. “Anh cũng vậy. Có vài báo cáo cần xem tại đây.”
Cả hai ngồi im, không ai nói gì. Chỉ có tiếng gió lùa qua cửa sổ, làm rèm khẽ lay.
Một lúc sau, anh hỏi: “Em từng trải qua vụ tai nạn nào sao?”
Câu hỏi khiến cô khựng lại, tim đập mạnh. “Tại sao anh hỏi vậy?”
“Anh thấy em rất nhạy cảm với những ca tai nạn. Mỗi khi nhắc đến, ánh mắt em thay đổi.”
Cô im lặng.
“Anh không muốn ép.” – Anh nói tiếp, giọng dịu hơn. – “Chỉ là... nếu có chuyện khiến em sợ hãi, đừng một mình gánh.”
Cô khẽ cười, nụ cười mệt mỏi: “Tôi quen rồi.”
Anh nhìn cô, ánh mắt như chứa cả một trời thương xót. “Em luôn như vậy. Bảy năm rồi, vẫn cố mạnh mẽ.”
Cô tránh ánh nhìn ấy, đứng dậy chỉnh lại chăn cho bệnh nhân. “Anh nên nghỉ. Tôi trực đêm nay.”
Anh đứng lên, tiến đến bên cô. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn nửa bước. Hơi thở anh phả nhẹ bên tai cô, giọng nói trầm và gần:
“Anh không yên tâm khi em ở lại một mình.”
“Bệnh nhân cần người theo dõi.”
“Vậy anh ở lại cùng.”
Cô ngẩng lên, định phản đối, nhưng ánh mắt anh kiên định. Sau cùng, cô chỉ im lặng, ngồi lại ghế, anh ngồi phía đối diện.
Cả đêm, hai người không nói gì. Tiếng máy thở xen kẽ tiếng mưa ngoài trời.
Khoảng ba giờ sáng, thiết bị theo dõi phát ra tiếng báo động. Nhịp tim bệnh nhân tăng đột ngột. Cô bật dậy, thao tác nhanh chóng.
“Adrenalin 1mg!” – Cô ra lệnh.
Anh lập tức hỗ trợ. Cả hai phối hợp nhịp nhàng, như thể từng luyện qua hàng trăm lần. Sau vài phút, nhịp tim ổn định trở lại.
Cô thở phào, lau mồ hôi. Anh đưa cho cô chai nước, giọng trầm: “Làm tốt lắm.”
“Không có gì. Chỉ là phản xạ.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng xen lẫn lo lắng. “Em làm việc quên cả mình.”
“Còn anh thì lo cho người khác quên cả bản thân.”
Hai ánh nhìn chạm nhau, thời gian như ngừng lại. Ngoài kia, mưa rơi nặng hạt. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra – giữa họ không còn là ranh giới giám đốc và bác sĩ, mà là hai người cùng mang vết thương chưa lành.
Sáng hôm sau, khi cô rời phòng để nghỉ, một nhân viên an ninh mang đến phong bì niêm phong. “Bác sĩ Lâm, giám đốc dặn chuyển tài liệu này cho cô.”
Cô mở ra – bên trong là bản sao hồ sơ vụ tai nạn của bệnh nhân Nguyễn Minh Khang. Và dòng chữ viết tay cuối cùng khiến cô lạnh sống lưng:
“Đêm 12 tháng 10, bảy năm trước, Nguyễn Minh Khang là người điều khiển xe gây tai nạn trên cầu Đông Hòa.”
Đó chính là đêm cô gặp tai nạn năm mười chín tuổi.
Tập hồ sơ rơi khỏi tay.
Buổi trưa, cô gặp lại Hạo Dương ở hành lang. Anh đang nói chuyện điện thoại, thấy cô, ánh mắt anh thoáng đổi sắc. Cô tiến đến, giọng run run:
“Vì sao anh không nói cho tôi biết?”
Anh im lặng, đặt điện thoại xuống. “Em đã đọc rồi à?”
“Phải. Anh ta là người đâm vào tôi phải không?”
Anh thở dài, ánh mắt lộ rõ nỗi day dứt. “Anh không định giấu, chỉ muốn chờ thời điểm thích hợp. Vụ việc năm đó... anh ta cũng suýt chết. Anh đã cho người cứu, giữ bí mật để tránh ồn ào.”
“Và anh cũng là người cứu tôi?”
Anh gật nhẹ. “Đúng. Cả hai đều được đưa vào bệnh viện đêm ấy. Nhưng anh chỉ có thể cứu một người tại chỗ... là em.”
Cô lùi lại, nước mắt chực trào. “Anh biết hết từ đầu sao?”
“Phải.” – Anh nói khẽ. – “Anh nhận ra em ngay khi em đến làm ở đây. Nhưng anh không ngờ định mệnh lại đưa anh ta trở lại trong tình trạng này.”
Cô không nói thêm gì, chỉ xoay người rời đi.
Phía sau, giọng anh vang lên, trầm và đau đớn:
“Khả Ngọc, anh xin lỗi. Anh chưa từng muốn em biết theo cách này.”
Cô dừng lại, nước mắt lăn dài. “Không phải anh làm tôi tổn thương. Là quá khứ.”
Rồi cô bước đi, để lại anh đứng lặng giữa hành lang dài trắng sáng, nơi ánh nắng buổi trưa chiếu xuyên qua – rực rỡ mà lạnh lẽo.
Đêm hôm đó, cô quay lại phòng bệnh nhân. Người đàn ông hôn mê vẫn nằm đó, im lặng như tượng. Cô đứng nhìn thật lâu, bàn tay vô thức siết chặt.
“Anh là người đã hủy hoại cuộc đời tôi... nhưng lại nằm đây, sống dựa vào tôi.”
Nước mắt cô rơi xuống, hòa vào tiếng mưa lất phất ngoài cửa sổ.
“Trần Hạo Dương... anh bảo tin vào định mệnh. Vậy đây có phải định mệnh của chúng ta không – một vòng tròn không lối thoát?”