khi anh nói ‘yêu em’ lần thứ hai

Chương 4: Ánh Nhìn Quen Thuộc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng đầu tiên chiếu qua cửa kính, hắt vào hành lang dài của khoa Hồi sức. Mùi thuốc khử trùng vẫn nồng, tiếng bước chân bác sĩ, y tá hòa trong âm thanh máy móc quen thuộc.

Lâm Khả Ngọc vừa thay áo blouse vừa nhìn vào gương. Đôi mắt thâm quầng sau ca mổ kéo dài tối qua khiến cô trông có phần mệt mỏi. Nhưng trong ánh nhìn ấy, có thứ gì đó không giống trước – lặng lẽ, sâu hơn, như đang giấu một bí mật không tên.

Cô chạm nhẹ lên cổ tay. Chiếc vòng bạc phản chiếu ánh sáng dịu.

“Giám đốc Trần Hạo Dương...” – cô khẽ thì thầm, – “anh thật sự nhớ tôi sao?”

Ca sáng bắt đầu bằng một buổi giao ban. Hôm nay, Hạo Dương trực tiếp chủ trì. Anh vẫn là người đàn ông ấy – dáng cao, gọn gàng, giọng nói trầm và rõ. Anh điềm tĩnh nghe từng báo cáo, ghi chú vài điểm quan trọng.

Khi đến lượt Khả Ngọc trình bày kết quả theo dõi bệnh nhân chấn thương đêm qua, cô đứng dậy, đưa hồ sơ. Anh đón lấy, ngón tay chạm nhẹ vào mép giấy. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ khiến tim cô đập lệch nhịp.

“Rất tốt.” – Anh gật đầu. – “Giữ nguyên phương án điều trị này. Nhưng nếu có bất kỳ biến chứng nào, cô báo tôi ngay.”

“Vâng, giám đốc.”

Giọng anh bình thản, nhưng ánh nhìn lại lặng lẽ dừng nơi cổ tay cô – nơi chiếc vòng bạc lóe lên giữa ống tay áo trắng. Một tia sáng thoáng qua đáy mắt anh, chỉ thoáng chốc rồi tan.

Giữa giờ nghỉ, Khả Ngọc ra vườn bệnh viện lấy không khí. Bầu trời trong xanh sau cơn mưa đêm, những giọt nước còn đọng trên lá phản chiếu ánh nắng lấp lánh. Cô nhắm mắt, hít sâu, cố xua đi cảm giác rối bời trong lòng.

Bảy năm qua, cô đã học cách làm việc không cảm xúc. Nhưng chỉ cần một cái nhìn của anh, mọi lớp phòng bị tan biến. Cô sợ chính mình – sợ rung động, sợ hy vọng, sợ bị cuốn vào quá khứ chưa kịp khép.

Giọng nói trầm khàn vang lên sau lưng:

“Em luôn ra đây mỗi khi mệt à?”

Cô quay lại. Hạo Dương đứng cách vài bước, hai tay đút túi quần, ánh nắng phủ lên vai anh, làm nổi bật từng đường nét góc cạnh của gương mặt.

“Tôi chỉ muốn hít thở chút không khí.” – Cô đáp, giọng nhẹ.

“Không khí ở đây khá trong lành.” – Anh khẽ cười. – “Nhưng em thì không ổn. Mắt thâm, tay run. Tối qua lại thức trắng nữa à?”

“Giám đốc để ý kỹ quá rồi.” – Cô đáp, nửa đùa nửa thật.

“Bác sĩ giỏi nhưng lại không biết chăm bản thân thì thật đáng tiếc.” – Anh nghiêm giọng, nhưng ánh nhìn ấm áp. – “Hôm nay tan ca sớm, tôi mời em ăn trưa.”

Cô thoáng lưỡng lự. “Không cần đâu, tôi còn hồ sơ chưa xong.”

“Không sao. Anh đợi.” – Anh nói đơn giản, không để cô từ chối thêm.

Nhà hàng nhỏ nằm ngay trước cổng bệnh viện, đơn giản, yên tĩnh. Hai người chọn bàn gần cửa sổ.

Anh gọi phần ăn nhẹ, cô chỉ chọn bát cháo trắng. Cả hai im lặng trong vài phút. Cuối cùng, anh lên tiếng trước:

“Em có biết bệnh viện Ánh Dương được xây lại năm nào không?”

“Khoảng sáu năm trước.”

“Đúng. Anh là người thiết kế bản mở rộng đầu tiên. Lúc đó, anh chỉ nghĩ, nếu một ngày nào đó em còn sống, em sẽ cần một nơi như thế này – nơi có thể cứu thêm những người khác.”

Cô lặng đi.

“Anh thật sự... vì tôi mà xây bệnh viện này sao?”

“Không hẳn.” – Anh mỉm cười nhạt. – “Anh chỉ muốn làm điều gì đó có ý nghĩa, sau đêm mưa năm ấy.”

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu nghiêng lên gương mặt cô. Cô không nói gì, chỉ cảm thấy nơi lồng ngực nóng rát. Có điều gì đó đang tan chảy – thứ cảm xúc bị chôn vùi suốt bảy năm đang dần trở lại.

“Em có bao giờ nghĩ... nếu hôm đó không gặp anh, cuộc đời sẽ khác không?” – Anh hỏi.

“Có.” – Cô đáp khẽ. – “Tôi có thể đã chết. Nhưng đôi khi, tôi nghĩ, nếu không gặp anh, có lẽ tôi đã không phải mang ơn ai suốt đời.”

Anh hơi sững, rồi cười. “Anh không cần em mang ơn. Chỉ cần em nhớ rằng, có người từng liều mạng vì em.”

Ánh mắt họ gặp nhau – không còn là giám đốc và bác sĩ, mà là hai linh hồn từng giao nhau giữa ranh giới sống chết.

Cô vội cúi đầu, lấy lại bình tĩnh: “Cảm ơn bữa trưa. Tôi phải quay lại khoa.”

“Được.” – Anh gật đầu. – “Nhưng lần sau, đừng nói ‘cảm ơn’ nữa. Anh không muốn nghe từ đó từ em.”

Buổi chiều, bệnh viện đón một ca cấp cứu nghiêm trọng: bé trai tám tuổi, tim bẩm sinh, khó thở nặng. Khả Ngọc cùng Hạo Dương lập tức vào ca. Trong phòng mổ, họ phối hợp ăn ý như thể đã quen từ lâu.

Tiếng máy tim đập, ánh đèn trắng, những nhịp dao chính xác – tất cả hòa trong nhịp thở gấp gáp.

“Giữ nhịp, bơm adrenalin!” – Anh ra lệnh.

“Đã rõ!” – Cô đáp, đôi tay nhanh như gió.

Khi tim đứa bé đập trở lại, cả phòng mổ vỡ òa trong thở phào. Anh tháo khẩu trang, ánh mắt hướng về cô – ánh nhìn đầy tự hào.

“Em làm rất tốt, bác sĩ Lâm.”

“Là cả ê-kíp.” – Cô khẽ cười.

“Nhưng nếu không có em, có lẽ đã không kịp.”

Cô im lặng. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh dịu lại, như chứa cả một trời ký ức.

“Ánh nhìn này... quen thuộc quá.” – cô nghĩ. – “Giống hệt đêm mưa năm đó...”

Đêm xuống, bệnh viện tĩnh lặng. Khả Ngọc đi ngang qua phòng giám đốc, thấy ánh đèn vẫn sáng. Cô dừng chân, do dự vài giây rồi gõ nhẹ cửa.

“Vào đi.”

Anh ngẩng lên, mỉm cười khi thấy cô: “Anh đoán em sẽ đến.”

“Tôi chỉ muốn báo, bé trai hồi chiều đã qua cơn nguy kịch.”

“Anh biết rồi.” – Anh đứng dậy, rót thêm một ly trà, đưa cho cô. – “Ngồi đi.”

Cô ngồi xuống. Phòng anh gọn gàng, trên giá sách là những khung ảnh cũ – bệnh viện, đội ngũ, vài tấm chụp cảnh bình minh trên biển. Giữa chúng, có một bức ảnh nhỏ: đường phố trong cơn mưa, ánh đèn xe mờ ảo.

“Bức ảnh này...” – Cô khẽ hỏi.

“Là nơi anh gặp em lần đầu.” – Anh đáp. – “Anh chụp lại ngày hôm sau, khi quay lại tìm tung tích. Nhưng chỉ còn dấu vết mưa.”

Cô không nói nên lời.

“Em có tin vào định mệnh không, Khả Ngọc?”

“Tôi từng tin, rồi không tin nữa.”

“Còn anh thì ngược lại.” – Anh mỉm cười. – “Trước khi gặp em, anh không tin có chuyện trùng hợp. Sau đó, anh tin mọi thứ đều đã được sắp đặt.”

Ánh mắt anh nhìn cô không rời, sâu như muốn xuyên qua lớp phòng bị lạnh lùng cô dựng suốt bảy năm.

“Anh nghĩ... lần gặp lại này là sự sắp đặt sao?”

“Không.” – Anh khẽ lắc đầu. – “Là lựa chọn. Anh đã chọn ở lại thành phố này, vì muốn tìm lại em.”

Không khí chợt im lặng. Tiếng mưa bắt đầu rơi bên ngoài, nhè nhẹ như thì thầm ký ức.

Khả Ngọc đứng dậy, tránh ánh nhìn ấy. “Tôi... tôi cần về nghỉ.”

Anh không giữ, chỉ nói nhẹ:

“Được. Nhưng nhớ đừng trốn tránh nữa. Em có thể quên đêm mưa, nhưng anh thì không.”

Cô quay đi, tim đập dồn dập. Bước chân vang trên hành lang vắng, tiếng mưa rơi hòa vào tiếng thở gấp.

“Ánh nhìn ấy...” – cô nghĩ, – “tôi sợ mình sẽ chẳng thoát được đâu, Trần Hạo Dương.”

Đêm đó, trong căn phòng nhỏ của mình, cô nằm trằn trọc. Giữa tiếng mưa và bóng tối, ký ức bảy năm trước hiện về – ánh đèn xe, hơi ấm bàn tay, giọng nói trấn an giữa cơn đau.

Cô mở mắt, nhìn ra ngoài cửa kính. Mưa vẫn rơi. Dưới ánh đèn đường, bóng người đàn ông đứng lặng trong mưa, áo blouse trắng, tay cầm ô đen. Anh ngẩng lên, hướng ánh nhìn về phía tầng cô ở – ánh nhìn quen thuộc đến đau lòng.

Cô đứng lặng, không dám kéo rèm. Tim run lên, đôi môi khẽ mấp máy:

“Giám đốc... hay là... người đàn ông năm ấy?”

Ngoài kia, mưa vẫn rơi mãi không dứt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×