Tiếng còi xe inh ỏi ngoài đường vọng vào căn phòng trọ nhỏ hẹp, xua tan những mảnh vụn giấc ngủ còn sót lại của Mai. Cô dụi mắt, cố gắng làm quen với thứ ánh sáng lờ mờ xuyên qua khe cửa sổ cáu bẩn. Đã sáu giờ sáng, một ngày mới ở Sài Gòn lại bắt đầu, hối hả và khắc nghiệt như bao ngày đã qua.
Chiếc giường đơn ọp ẹp là nơi Mai ngả lưng sau những giờ làm thêm mệt nhoài ở quán cà phê ca nhạc tận khuya. Mùi ẩm mốc và thức ăn thừa từ phòng bên cạnh vẫn lảng vảng trong không khí, thứ mùi quen thuộc mà Mai đã dần chai sạn. Cô ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng vỏn vẹn mười mét vuông chứa đựng toàn bộ tài sản của mình: chiếc vali cũ kỹ, vài bộ quần áo sờn màu, chồng sách đại học bụi bặm và chiếc gương nhỏ treo nghiêng trên tường.
Ánh mắt Mai dừng lại trên tấm bằng tốt nghiệp đại học sư phạm vẫn còn mới tinh đặt trên bàn. Đó là niềm tự hào của cả gia đình ở quê, là chiếc vé mà cô tin rằng sẽ đưa mình đến một tương lai tươi sáng hơn. Nhưng sau gần một năm bám trụ ở thành phố này, chiếc vé ấy dường như vẫn còn bỏ ngỏ.
Những ngày đầu lên Sài Gòn, Mai tràn đầy tự tin và nhiệt huyết. Cô rải hồ sơ xin việc khắp các trung tâm, trường học, tin rằng với tấm bằng loại khá và lòng yêu nghề, cô sẽ nhanh chóng tìm được một công việc ổn định. Nhưng hết lần này đến lần khác, cô nhận về những cái lắc đầu, những lời từ chối khéo léo, hoặc thậm chí là sự im lặng đáng sợ.
Thực tế phũ phàng hơn những gì Mai từng tưởng tượng. Thành phố này không thiếu người có bằng cấp, thậm chí còn giỏi giang hơn cô. Những mối quan hệ, những "con ông cháu cha" dường như có lợi thế hơn tất cả. Mai dần nhận ra, con đường mình chọn không trải đầy hoa hồng như cô đã mơ.
Để trang trải cuộc sống đắt đỏ nơi đây và gửi tiền về phụ giúp gia đình, Mai phải làm đủ thứ việc. Từ phục vụ quán ăn, phát tờ rơi, đến gia sư tại nhà cho những đứa trẻ giàu có. Mỗi công việc đều vất vả, bào mòn sức lực và thời gian của cô. Nhiều đêm trở về phòng trọ, Mai chỉ ước có thể ngủ một giấc thật sâu, quên đi những lo toan thường nhật.
Quán cà phê ca nhạc nơi Mai làm thêm là một thế giới khác, đầy ánh đèn neon giả tạo và những bản nhạc thị trường ồn ã. Ở đó, cô chứng kiến đủ loại người với những câu chuyện riêng. Những cô gái trẻ đẹp cố gắng níu kéo sự chú ý của khách bằng giọng hát và nhan sắc, những người đàn ông trung niên tìm đến đây để giải khuây sau những giờ làm việc căng thẳng, và cả những kẻ lợi dụng sự yếu đuối của người khác để kiếm chác.
Mai thường ngồi ở một góc khuất, vừa pha chế đồ uống vừa lắng nghe những câu chuyện buồn vui lẫn lộn. Cô thấy mình như một phần nhỏ bé lạc lõng trong cái guồng quay hối hả này. Đôi khi, những giai điệu buồn man mác lại khơi dậy trong lòng cô nỗi nhớ nhà da diết, nhớ vòng tay ấm áp của mẹ, nhớ nụ cười hiền hậu của cha.
Tối qua, Mai lại nhận được điện thoại của mẹ, giọng mẹ vẫn đầy lo lắng hỏi thăm tình hình công việc của cô. Mai cố gắng giữ giọng vui vẻ, nói rằng mọi thứ vẫn ổn, cô sắp tìm được một công việc đúng chuyên ngành. Nhưng sau khi gác máy, nước mắt cô lại lặng lẽ rơi. Cô không muốn gia đình phải lo lắng, nhưng sự thật là cô vẫn đang chật vật với cuộc sống mưu sinh.
Hôm nay, Mai có một cuộc hẹn phỏng vấn ở một trung tâm dạy kèm tư nhân. Dù không mấy hy vọng, cô vẫn cố gắng chuẩn bị kỹ lưỡng. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng единственное còn tươm tất, chải mái tóc đen dài và trang điểm nhẹ nhàng. Cô tự nhủ phải cố gắng hết mình, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Khi Mai bước ra khỏi con hẻm nhỏ dẫn vào khu trọ, ánh bình minh yếu ớt vừa ló dạng trên những tòa nhà cao tầng. Nhưng đối với Mai, thứ ánh sáng ấy dường như vẫn còn quá xa xôi, chật vật và "lỗi nhịp" với những ước mơ ban đầu của cô. Cô thở dài, hòa mình vào dòng người xe cộ đang đổ về trung tâm thành phố, mang theo trong lòng một nỗi bất an mơ hồ về tương lai phía trước. Liệu bình minh có thực sự đến với cô, hay cô sẽ mãi lạc lõng trong cái vòng xoáy khắc nghiệt này? Câu trả lời vẫn còn ẩn sau những lớp bụi mờ của thành phố phồn hoa.