Những ngày Hải dưỡng bệnh, mẹ cậu ở lại phòng trọ Mai chăm sóc. Căn phòng vốn nhỏ bé giờ càng thêm chật chội, nhưng sự hiện diện của mẹ Hải lại mang đến một cảm giác ấm cúng, như một chút hơi ấm từ quê nhà giữa lòng thành phố lạnh lẽo. Mai và Ly cố gắng san sẻ mọi thứ, từ việc nấu nướng đơn giản đến việc sắp xếp chỗ ngủ.
Tuy nhiên, gánh nặng kinh tế vẫn là một con dao treo lơ lửng. Chi phí thuốc men, ăn uống, và việc Mai phải làm ít ca hơn để có thời gian chăm sóc Hải đã khiến tình hình tài chính của cô trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Ly cũng phải đi làm thêm nhiều hơn, đôi khi về phòng với vẻ mặt phờ phạc vì kiệt sức.
Một chiều nọ, khi Mai đang ở xưởng sửa xe của chú Ba, điện thoại cô reo. Là một số lạ. Khi bắt máy, một giọng nói trầm đục, đầy vẻ đe dọa vang lên: "Cô có phải là bạn của thằng Hải không? Nó mượn tiền của tôi chưa trả, giờ nó nằm viện, ai lo đây? Hay cô muốn lo dùm nó?"
Mai sững sờ. "Anh là ai? Hải mượn tiền anh bao giờ?"
"Tôi là Hùng, cái chỗ nó mượn tiền để làm nhiệm vụ đó. Giờ nó nằm viện thì ai trả? Một đồng mẹ nó đẻ ra một đống, mỗi ngày lãi suất chồng lên. Không trả là coi chừng!" Hùng gằn giọng, rồi cúp máy.
Mai đứng chết trân. Hải đã mượn tiền từ bọn đòi nợ thuê để tham gia vào đường dây của chúng. Điều này có nghĩa là cậu không chỉ là nạn nhân, mà còn dính líu sâu hơn vào thế giới ngầm mà cô vẫn lo sợ. Nỗi lo lắng bấy lâu nay đã trở thành hiện thực.
Mai vội vàng kể cho chú Ba nghe. Chú Ba nghe xong, nét mặt nghiêm trọng. "Chết rồi con ơi! Bọn này là bọn cho vay nặng lãi. Một khi đã dính vào thì khó mà thoát ra được. Lãi mẹ đẻ lãi con, chỉ trong thời gian ngắn là số tiền đội lên gấp mấy lần."
Mai cảm thấy tuyệt vọng. Cô không biết số tiền Hải đã vay là bao nhiêu, nhưng chắc chắn đó là một khoản khổng lồ với những người như họ. "Giờ phải làm sao đây chú Ba? Hải mới ra viện, chưa thể làm gì được."
Chú Ba trầm ngâm. "Cũng khó đó con. Bọn này nó đâu có nói lý lẽ. Giờ chỉ có cách là tìm cách trả cho chúng, nếu không thì chúng sẽ không buông tha đâu."
Về đến phòng trọ, Mai kể lại mọi chuyện cho mẹ Hải và Ly. Mẹ Hải nghe xong thì ngất lịm đi vì sốc. Khi bà tỉnh lại, bà khóc nức nở, kể rằng Hải đã từng giấu bà mượn tiền bạn bè để đóng học phí, nhưng không ngờ lại dính vào chuyện tày đình này. Hải nằm đó, gương mặt đầy vẻ hối hận và sợ hãi.
"Con xin lỗi mẹ... con xin lỗi Mai," Hải nói, nước mắt chảy dài. "Con chỉ muốn kiếm tiền để có thể tự lo cho mình, để mẹ đỡ khổ. Con không biết là chúng nó lại như vậy."
Mai biết Hải đã bị đẩy vào bước đường cùng, và sự non nớt, cả tin đã khiến cậu mắc bẫy. Nhưng giờ đây, không phải lúc để trách móc. Quan trọng là phải tìm cách giải quyết.
Ngày hôm sau, Mai nhận được thêm nhiều cuộc gọi đe dọa từ bọn Hùng. Chúng không chỉ gọi điện mà còn gửi tin nhắn với những lời lẽ tục tĩu, hăm dọa sẽ tìm đến tận nơi nếu không trả tiền. Sự sợ hãi bao trùm căn phòng trọ nhỏ bé. Mẹ Hải và Ly đều lo lắng đến phát ốm.
Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác, Mai và mẹ Hải đành phải đến gặp Hùng. Hắn hẹn họ tại một quán cà phê vắng vẻ. Hùng xuất hiện với vài tên đàn em vạm vỡ, vẻ mặt lạnh lùng. Hắn đưa ra một tờ giấy ghi rõ số nợ, lãi suất, và những điều khoản "khủng khiếp" khác. Số tiền ban đầu Hải mượn chỉ vài triệu, nhưng giờ đã đội lên gấp gần mười lần vì lãi suất cắt cổ.
"Giờ sao? Trả hay không trả?" Hùng hỏi, giọng đầy thách thức.
Mẹ Hải van xin, nước mắt lưng tròng: "Con tôi mới ra viện, chưa có khả năng chi trả. Xin các anh cho chúng tôi thêm thời gian."
Hùng cười khẩy: "Thời gian là tiền bạc. Không có tiền thì chuẩn bị gặp rắc rối đi."
Mai nắm chặt tay mẹ Hải. Cô biết, đây là một cuộc chiến không cân sức. Họ đang đối mặt với những kẻ không có lương tâm, không có pháp luật. Cô nhìn mẹ Hải, nhìn vẻ mặt thất thần của bà, và cảm thấy một sự bất lực tột cùng.
Câu chuyện của Hải không chỉ là một bi kịch cá nhân. Nó phản ánh một vấn đề nhức nhối trong xã hội: tệ nạn tín dụng đen. Những kẻ cho vay nặng lãi hoạt động công khai, lợi dụng sự túng quẫn, thiếu hiểu biết của người dân để bóc lột. Và những chính sách, biện pháp xử lý của nhà nước dường như vẫn chưa đủ mạnh để ngăn chặn triệt để vấn nạn này. Hậu quả là rất nhiều gia đình tan nát, nhiều người phải lâm vào cảnh tù tội hoặc mất mạng vì dính líu đến những đường dây này.
Mai nhận ra, "Khi Bình Minh Lỗi Nhịp" đã không còn chỉ là câu chuyện về những giấc mơ tan vỡ. Nó là một bức tranh tổng thể về những vấn đề xã hội đang giằng xé cuộc sống của những người yếu thế, đẩy họ vào những vòng xoáy không lối thoát. Cô biết mình cần phải tìm một lối thoát, không chỉ cho Hải, cho mẹ Hải, mà còn cho chính cô. Nhưng con đường đó ở đâu, và liệu cô có đủ sức mạnh để vượt qua tất cả?