Buổi sáng ở phim trường “Tầng Mây Xanh” bắt đầu bằng mùi cà phê đậm đặc và tiếng giày cao gót nện dồn dập trên nền gạch bóng loáng.
Ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng, phản chiếu lên hàng ghế dài nơi hàng chục diễn viên đang chờ đến lượt casting.
Giữa đám đông, Lâm Tư Nhiên ngồi im lặng, tay nắm chặt tập kịch bản dày, đôi mắt long lanh nhưng ẩn sau đó là sự căng thẳng rõ rệt. Cô vừa quay xong một bộ phim truyền hình, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nhận lời thử vai nữ chính trong dự án điện ảnh cấp quốc gia.
Lần này, đạo diễn là Từ Vĩnh Châu, người nổi tiếng khắt khe bậc nhất showbiz, từng khiến không ít diễn viên “đổ máu” chỉ vì một cảnh chưa đạt.
Tin đồn còn nói, nam chính của phim là Cố Trạch Dương – Ảnh đế được mệnh danh “băng sơn di động”, người từng khiến hàng loạt bạn diễn nữ sợ đến mức run tay khi đóng chung.
Và trớ trêu thay, đó lại chính là người mà cô ghét cay ghét đắng.
Ba năm trước, trong một buổi talkshow, khi được hỏi “Nữ diễn viên nào khiến anh ấn tượng nhất?”, Cố Trạch Dương lạnh nhạt đáp:
“Lâm Tư Nhiên có tiềm năng, nhưng diễn cảm xúc còn non. Tôi không thích kiểu diễn ‘gồng’ như vậy.”
Câu nói ấy khiến mạng xã hội nổ tung.
Từ đó, fan hai bên “chiến nhau” suốt nhiều tháng. Cô không phản ứng, chỉ mỉm cười nói với truyền thông rằng: “Cảm ơn đàn anh góp ý.”
Nhưng từ trong lòng, cô đã thề — nếu có ngày gặp lại, cô sẽ không để anh ta xem thường mình nữa.
Tiếng trợ lý gọi:
“Lâm Tư Nhiên, chuẩn bị vào phòng thử vai!”
Cô đứng dậy, chỉnh lại áo sơ mi trắng, hít sâu một hơi rồi bước vào phòng.
Phòng casting rộng, ánh đèn chiếu thẳng xuống khiến mọi thứ sáng rực.
Bên bàn là đạo diễn Từ Vĩnh Châu, vài nhà đầu tư và… người đàn ông mặc sơ mi đen đang lật xem kịch bản.
Cố Trạch Dương.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt đen sâu như đêm, lạnh lẽo nhưng cực kỳ tập trung.
Ánh mắt ấy khiến tim cô khẽ chùng xuống trong thoáng chốc. Nhưng rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười lễ phép.
“Chào đạo diễn, chào tiền bối.”
Cố Trạch Dương nhếch môi, giọng trầm và chậm:
“Không cần khách sáo. Cứ xem như đang diễn thật đi.”
Anh đặt tập kịch bản xuống, ánh mắt khẽ lướt qua cô — bình thản, nhưng cũng có chút gì đó khó lường.
Đạo diễn nói:
“Cảnh thử hôm nay là đoạn nữ chính lần đầu gặp nam chính – có chút tranh cãi, rồi chuyển sang cảm xúc lắng đọng. Hai người cứ tự nhiên.”
Cô gật đầu, hít sâu, rồi bước vào vai.
Cảnh thử bắt đầu.
Ánh đèn dịu xuống, không gian tĩnh lặng.
Cô tiến đến, giọng nhẹ nhưng dứt khoát:
“Anh nói tôi không xứng, nhưng anh hiểu gì về tôi chứ?”
Cố Trạch Dương đáp lời, ánh mắt như dao:
“Tôi không cần hiểu. Tôi chỉ cần kết quả. Và kết quả là cô thua.”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh đèn.
Giọng cô run nhẹ, nhưng ánh nhìn lại kiên định lạ thường:
“Nếu thất bại có nghĩa là phải từ bỏ, vậy anh đã không ngồi ở đây.”
Khoảnh khắc ấy, căn phòng im phăng phắc.
Ngay cả đạo diễn cũng hơi ngẩng lên, như bị thu hút bởi ánh nhìn của cô.
Cố Trạch Dương khẽ nhướn mày.
Ánh mắt anh thay đổi — không còn là lạnh nhạt, mà là thứ gì đó pha giữa bất ngờ và tò mò.
“Không tệ,” anh nói nhỏ, “ánh mắt đó… có hồn rồi.”
Cô không đáp, chỉ cúi đầu chào.
Khi bước ra khỏi phòng, bàn tay cô vẫn còn run, nhưng trái tim lại đập nhanh đến mức khó tin.
Một tiếng sau, khi danh sách vai chính được công bố, trợ lý của cô hốt hoảng chạy tới, giọng gần như hét lên:
“Chị Tư Nhiên! Chị được chọn rồi! Vai nữ chính đó!”
Cô đứng lặng vài giây.
Và rồi — điều khiến cô ngỡ ngàng không kém:
Nam chính là Cố Trạch Dương.
Tối hôm đó, mạng xã hội nổ tung.
Hashtag #LâmTưNhiênCốTrạchDươngĐóngCặp leo thẳng top 1 trending.
Bình luận ào ào như sóng:
“Trời ơi, hai người từng ‘cạch mặt’ giờ đóng cặp à?”
“Fan Cố chuẩn bị chiến tiếp với fan Lâm thôi!”
“Drama này chắc còn hot hơn cả phim!”
Công ty quản lý của cô nhanh chóng gửi thông cáo báo chí:
“Mong khán giả ủng hộ, hai diễn viên sẽ hợp tác chuyên nghiệp và nghiêm túc.”
Nhưng Tư Nhiên biết rõ — chuyện “chuyên nghiệp” ấy, không hề đơn giản.
Ba ngày sau, buổi họp đoàn phim diễn ra.
Không khí trong phòng họp căng như dây đàn.
Đạo diễn Từ nói:
“Tôi không muốn có bất kỳ mâu thuẫn cá nhân nào ảnh hưởng đến tiến độ. Hai người hiểu chứ?”
Cô đáp ngay:
“Vâng, tôi hoàn toàn chuyên nghiệp.”
Cố Trạch Dương cũng gật nhẹ, giọng trầm thấp:
“Tôi cũng thế. Tôi chỉ quan tâm đến bộ phim.”
Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, không ai chịu né.
Không còn là thù ghét, mà là một thứ căng thẳng khác – như có tia lửa nhỏ lóe lên trong không khí.
Buổi chụp poster hôm đó, họ được yêu cầu đứng sát nhau – anh vòng tay qua eo cô, chỉ cách một lớp vải mỏng.
Hơi thở anh phả nhẹ sau gáy khiến cô cứng người.
Nhiếp ảnh gia reo lên:
“Đúng rồi! Giữ nguyên ánh mắt đó! Rất thật, rất có cảm xúc!”
Nhưng chỉ họ biết — ánh mắt đó không hoàn toàn là diễn.
Sau buổi chụp, cô cầm ly nước, cố gắng bình tĩnh.
Trợ lý hỏi:
“Chị, có phải anh Cố vẫn còn ghét chị không?”
Cô cười nhạt:
“Ghét hay không, chỉ cần tôi diễn tốt hơn anh ta, thế là đủ.”
Nhưng tối đó, khi xem lại tấm ảnh hậu trường, tim cô đập lỡ một nhịp.
Ánh mắt anh trong ảnh — không phải là của người đang “ghét”.
Một tuần sau, buổi quay đầu tiên bắt đầu.
Cảnh hôm nay là cảnh “đối đầu”, hai nhân vật gặp nhau trong một quán cà phê, giằng co về chuyện cũ.
Ánh đèn bật sáng, máy quay lăn bánh.
Cố Trạch Dương bước đến, giọng anh trầm khàn, từng chữ cứng rắn:
“Em không nên trở lại. Thế giới của anh không còn chỗ cho em nữa.”
Tư Nhiên đáp, giọng nghẹn:
“Vậy sao anh vẫn nhìn tôi như thế?”
Ánh mắt cô ướt, nhưng kiên cường.
Máy quay lia chậm, bắt trọn khoảnh khắc đó.
Đạo diễn Từ hét lên:
“Cắt! Quá tốt! Cảm xúc thật tuyệt vời!”
Cả trường quay vỗ tay.
Nhưng khi mọi người rời khỏi, chỉ còn hai người ở lại.
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Cố Trạch Dương nhìn cô thật lâu, ánh mắt sâu như nuốt cả không gian.
Giọng anh khẽ, gần như thì thầm:
“Lần này, em không còn non tay nữa.”
Cô thoáng ngẩn người.
“Cảm ơn lời khen của đàn anh.”
Anh cười nhẹ:
“Tôi không khen. Tôi chỉ nói thật.”
Anh quay đi, nhưng ánh nhìn đó — như vẫn còn vương trên người cô, khiến tim cô đập loạn nhịp.
Đêm ấy, về đến nhà, Tư Nhiên mở điện thoại.
Thông báo mới hiện lên: “Cố Trạch Dương đã theo dõi bạn.”
Cô nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay khựng lại.
Một lúc sau, cô nhấn “Theo dõi lại”.
Không ai biết, hành động nhỏ ấy sẽ mở ra một mối dây rối rắm, khiến cả hai không thể phân biệt đâu là diễn, đâu là thật.