Buổi sáng thứ hai trên phim trường “Tầng Mây Xanh” bắt đầu bằng tiếng ồn ào của tổ quay.
Tiếng máy móc, tiếng gọi nhau của nhân viên, tiếng đạo cụ va chạm vào nhau tạo nên một thứ hỗn độn náo nhiệt – một kiểu “ồn ào chuyên nghiệp” mà chỉ giới làm phim mới hiểu.
Lâm Tư Nhiên ngồi trong phòng hóa trang, ánh đèn sáng trắng hắt lên gương mặt đang được phủ lớp nền mỏng.
Cô đã quen với việc phải dậy từ 4 giờ sáng, ngồi hàng tiếng đồng hồ để hóa thân thành nhân vật.
Chỉ là… hôm nay, tâm trạng cô có chút khác.
Mỗi khi nghĩ đến việc phải quay cảnh đôi với Cố Trạch Dương, trái tim cô lại đập nhanh không lý do.
Cô tự mắng mình trong đầu: “Lâm Tư Nhiên, tỉnh lại đi. Anh ta từng chê mày thậm tệ, còn nhớ không? Đừng có mà yếu lòng.”
Nhưng rồi hình ảnh anh bước đến, ánh mắt lạnh lùng mà sâu thẳm, giọng nói trầm thấp khiến cả khán phòng như đông cứng… tất cả lại ùa về như thước phim tua chậm.
Thợ trang điểm cười nói:
“Chị Tư Nhiên, hôm nay quay cảnh ôm đúng không? Chị hồi hộp không?”
Cô khẽ hắng giọng:
“Không. Diễn thôi mà.”
Nhưng trong lòng, từng dây thần kinh lại căng như sợi chỉ.
8 giờ sáng.
Phim trường dựng cảnh trong một căn biệt thự cổ kính – căn nhà sang trọng được thuê từ khu ngoại ô, tường ốp gỗ nâu, trần nhà treo đèn pha lê.
Cảnh hôm nay là phân đoạn quan trọng: nữ chính sau một thời gian rời đi, quay lại tìm nam chính – người từng phản bội cô.
Cảm xúc phức tạp, vừa hận vừa thương, vừa muốn chạy trốn lại vừa muốn ở lại.
Khi cô bước vào, Cố Trạch Dương đã đứng đó, mặc áo sơ mi trắng, tay đút túi quần, vẻ mặt bình thản như thể sắp bước vào buổi phỏng vấn chứ không phải cảnh hôn nóng bỏng nhất phim.
Đạo diễn Từ Vĩnh Châu chắp tay sau lưng, giọng nghiêm:
“Hai người nghe kỹ. Cảnh này không cần quá nhiều lời thoại. Tôi muốn cảm xúc – ánh mắt phải biết nói. Hôn thật, nhưng đừng gượng, đừng né. Tự nhiên, hiểu chưa?”
Cố Trạch Dương gật đầu:
“Rõ.”
Tư Nhiên im lặng.
Chỉ hai chữ “hôn thật” khiến cô thoáng chốc thấy cả người nóng ran.
“Máy! Chạy!”
Ánh đèn tập trung.
Cô bước đến, đôi giày cao gót vang lên từng tiếng “cộc, cộc” đều đặn.
Trong tay cô là bức thư nhàu nát – đạo cụ mà nhân vật nữ cầm khi đến tìm người cũ.
“Anh có từng yêu tôi không?” – giọng cô run nhẹ, gần như vỡ ra ở chữ “yêu”.
Anh ngẩng đầu.
Ánh mắt đó… tĩnh lặng đến đáng sợ, như một mặt hồ không gợn sóng nhưng chứa đựng vô vàn cảm xúc bị nén lại.
“Có. Nhưng là quá khứ.”
Cô bật cười, nước mắt trào ra, vừa đau vừa lạnh:
“Quá khứ à? Vậy bây giờ là gì?”
Cố Trạch Dương tiến lại gần. Khoảng cách rút ngắn từng chút, từng chút một.
Cô cảm nhận rõ hơi thở anh phả lên mặt, mùi hương nhè nhẹ của nước hoa hòa vào không khí.
“Bây giờ…” – anh khẽ nói, rồi bất ngờ siết lấy vai cô, kéo sát lại – “...là hiện tại.”
Đôi môi anh chạm xuống.
Khoảnh khắc ấy, thế giới như tắt tiếng.
Máy quay vẫn đang lăn bánh, nhưng cô gần như không còn nghe thấy gì.
Tim cô đập loạn nhịp, bàn tay khẽ run, cơ thể căng cứng như dây đàn.
Anh hôn không mạnh, cũng không vội – mà là một kiểu hôn vừa chậm rãi, vừa có chút… thật.
Một thoáng, cô quên mất đây là diễn.
“Cắt!”
Tiếng đạo diễn vang lên, phá tan bầu không khí nặng trĩu.
Tư Nhiên lập tức lùi ra, mặt đỏ ửng.
“Tốt lắm,” – đạo diễn Từ cười, “rất có cảm xúc, rất thật. Giữ nguyên mạch này cho những cảnh sau nhé.”
Cô chỉ gật nhẹ, tránh ánh nhìn của Cố Trạch Dương.
Nhưng khi quay người định rời đi, anh khẽ nói nhỏ, chỉ đủ để cô nghe:
“Cảnh vừa rồi, cô nhập vai thật tốt.”
Giọng anh nghe như khen, nhưng có gì đó không bình thường.
Cô đáp nhẹ:
“Đó là công việc của tôi.”
Rồi cô bỏ đi, không quay đầu lại.
Nhưng trái tim thì chẳng chịu nghe lời.
Giờ nghỉ trưa.
Cả đoàn tản ra ăn trưa, chỉ còn vài người ngồi trong phòng nghỉ.
Tư Nhiên mở hộp cơm, nhưng chẳng ăn nổi.
Trong đầu cô chỉ vang lên duy nhất một câu: “Là hiện tại.”
Cửa phòng khẽ mở.
Cố Trạch Dương bước vào, trong tay cầm chai nước.
“Cô ăn chưa?”
“Rồi.” – cô đáp mà không nhìn lên.
Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, mở chai nước, giọng đều đều:
“Tôi không nghĩ cô vẫn còn giữ cảm xúc thật khi diễn như vậy.”
Cô đặt đũa xuống, ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh:
“Anh đang nói gì thế? Tôi chỉ làm đúng vai.”
“Thật à?” – Anh nhướn mày, hơi nghiêng đầu, ánh nhìn như muốn đọc hết mọi suy nghĩ trong cô – “Vậy tại sao tim cô đập nhanh thế?”
Cô cứng người.
“Anh… đang đùa à?”
Anh cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi mà máy quay chưa bao giờ bắt được.
“Có thể.”
Nói xong, anh đứng dậy, bỏ lại cô ngồi đó với gương mặt nóng rực và trái tim hỗn loạn.
Buổi chiều.
Cảnh quay tiếp theo là phân đoạn “sau nụ hôn” – nhân vật nam bỏ đi, nữ chính chạy theo, hỏi một câu khiến khán giả phải nhớ.
Máy quay lăn bánh, Tư Nhiên chạy theo, nắm lấy tay anh:
“Nếu anh đã quên hết, sao còn quay lại?”
Anh dừng lại, ánh mắt xoáy sâu vào cô:
“Bởi vì tôi vẫn chưa quên được em.”
Giọng anh run nhẹ, ánh mắt thật đến mức… khiến cô không thể tách mình khỏi nhân vật.
Giây phút ấy, giữa họ, không còn ranh giới giữa kịch bản và hiện thực.
“Cắt!”
Đạo diễn lại hài lòng:
“Xuất sắc! Hai người đúng là sinh ra để đóng cùng nhau!”
Cả đoàn cười nói, không ai nhận ra – trong khoảnh khắc ấy, hai trái tim đang thật sự xao động.
Buổi tối, khi về đến khách sạn, cô nhận được tin nhắn từ số lạ.
[Cố Trạch Dương]: Đừng để ý lời tôi nói lúc trưa.
[Lâm Tư Nhiên]: Tôi không để ý.
[Cố Trạch Dương]: Tốt. Vì nếu cô để ý… sẽ rắc rối lắm.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, tim nhói lên một nhịp.
Rắc rối?
Cái gì mới là rắc rối — cảm xúc thật, hay là sự phủ nhận nó?
Cô nhắn lại:
[Lâm Tư Nhiên]: Yên tâm. Tôi biết đâu là giới hạn giữa diễn và thật.
Phía bên kia không trả lời nữa.
Nhưng suốt đêm, cô trằn trọc.
Trong giấc mơ, có ánh mắt ấy, giọng nói ấy — và nụ hôn khiến cô không tài nào quên.
Ba ngày sau.
Trên mạng lan truyền một đoạn clip hậu trường.
Một fan quay được cảnh anh nhẹ nhàng chỉnh tóc cho cô sau khi quay xong.
Góc quay mờ, ánh sáng yếu, nhưng đủ khiến dân mạng bùng nổ:
“Trời ơi, Cố Trạch Dương dịu dàng thế từ bao giờ vậy?”
“Là ánh mắt đó… không giống đang diễn chút nào!”
“Tôi ship thật rồi nha!”
Fan couple “Dương – Nhiên” ra đời chỉ sau một đêm.
Từ khóa #CảnhHônKhôngCònLàDiễn leo top trending lần thứ hai.
Công ty quản lý của cả hai phải vội vàng kiểm soát truyền thông.
Người đại diện của Tư Nhiên nhắc:
“Em phải cẩn thận, đừng để fan hiểu lầm. Dù là tương tác, cũng phải giữ giới hạn.”
Cô gật đầu. Nhưng sâu trong lòng, cô biết — cái gọi là “giới hạn” ấy, đang ngày một mờ đi.
Tối hôm đó.
Cô ra ban công khách sạn, nhìn xuống bãi biển mờ sương.
Gió thổi, tóc bay nhẹ, đầu óc cô rối như tơ.
Điện thoại rung.
Là tin nhắn từ anh.
[Cố Trạch Dương]: Ra ngoài chưa ngủ à?
Cô đáp:
[Lâm Tư Nhiên]: Không ngủ được.
[Cố Trạch Dương]: Tôi cũng thế. Ra ngoài không khí một chút đi.
Một lát sau, anh xuất hiện thật – áo khoác đen, tóc rối nhẹ vì gió.
Anh đứng cạnh cô, không nói gì, chỉ im lặng nhìn mặt biển.
Một lúc, anh khẽ cất tiếng:
“Ba năm trước, tôi nói cô non tay. Cô còn giận không?”
Cô cười, giọng khàn nhẹ:
“Anh nghĩ sao?”
“Tôi nói thế không phải vì ghét cô.”
“Vậy thì vì gì?”
Anh im lặng. Gió thổi, sóng vỗ nhẹ.
Một lúc lâu sau, anh mới nói nhỏ, gần như thì thầm:
“Vì lúc đó, tôi sợ mình sẽ thích cô.”
Trái tim cô như ngừng đập một nhịp.
“Cố Trạch Dương, anh…”
Anh cắt ngang:
“Nhưng bây giờ, có lẽ tôi sắp không sợ nữa.”
Nói xong, anh rời đi, để lại cô đứng sững giữa gió biển.
Đêm ấy, cô không chợp mắt nổi.
Câu nói ấy cứ lặp lại trong đầu – từng chữ, từng âm, như khắc sâu vào tim.
“Bây giờ, có lẽ tôi sắp không sợ nữa.”
Phải chăng, không chỉ cô, mà anh cũng đang lẫn lộn giữa diễn và thật?