Sáng hôm sau buổi họp báo, truyền thông cả nước như dậy sóng.
Từ tin tức buổi sáng đến mục giải trí buổi trưa, đâu đâu cũng là tiêu đề đỏ rực:
“Ảnh đế Cố Trạch Dương công khai thừa nhận tình cảm với bạn diễn Lâm Tư Nhiên.”
“Tình thật giữa phim giả – showbiz chấn động!”
“Công ty quản lý họp khẩn: hợp đồng hàng chục tỷ đối diện nguy cơ hủy bỏ!”
Mỗi bài viết như một mũi dao, đâm thẳng vào sự nghiệp mà họ từng cất công xây dựng.
Các fanpage lớn đăng video họp báo, cắt đoạn anh nói: “Tôi không phủ nhận.” — kèm nhạc nền kịch tính, dòng chữ “Tình yêu của ảnh đế”.
Một số fan khóc, một số tức giận, và rất nhiều người… im lặng rời khỏi fandom.
Trong khi đó, tại trụ sở công ty Thiên Phong Entertainment, cuộc họp khẩn đang diễn ra.
Không khí đặc quánh như thể chỉ cần thở mạnh cũng thành tội.
Tổng giám đốc đập bàn:
“Cậu ta điên rồi sao? Một mình phá hỏng kế hoạch quảng bá, giờ thương hiệu đồng loạt rút hợp đồng! Ai chịu trách nhiệm đây?”
Quản lý của Cố Trạch Dương – anh Lâm Kỳ – cúi đầu, giọng nặng trĩu:
“Tôi đã cố ngăn, nhưng cậu ấy quyết định một mình. Hôm qua còn gửi mail xin chấp nhận mọi hậu quả.”
“Hậu quả?” – giám đốc cười lạnh – “Là toàn bộ hợp đồng quảng cáo trị giá hơn hai mươi tỷ bị hủy trong đêm, là hình tượng ‘Ảnh đế thanh sạch’ sụp đổ! Từ giờ, tôi không muốn thấy cái tên Cố Trạch Dương xuất hiện trong bất kỳ dự án nào nữa. Đóng băng toàn bộ hoạt động!”
Không khí rơi xuống vực sâu.
Lâm Kỳ khẽ siết nắm tay. Anh biết Cố Trạch Dương không dễ lay chuyển — nhưng không ngờ, anh lại chọn đi con đường không có đường lui.
Cùng thời điểm đó, ở một góc khác của thành phố, Lâm Tư Nhiên đang ngồi trong phòng họp của công ty mình.
Chị Hà bước vào, trên tay là tập tài liệu dày cộp, ánh mắt trĩu nặng:
“Em xem đi. Đây là phản hồi từ thương hiệu trang sức, mỹ phẩm, hãng phim, và cả tạp chí tháng tới. Tất cả đều tạm ngừng hợp tác.”
Tư Nhiên nhìn chồng giấy, tay hơi run.
Mỗi tờ là một lời từ chối, một cánh cửa đóng sập.
“Còn cái này.” – Chị Hà đặt trước mặt cô một tờ giấy khác – “Thông cáo báo chí mới. Công ty muốn em ký, xác nhận rằng hai người chỉ là bạn bè, và mọi phát ngôn của Cố Trạch Dương không đại diện cho em.”
Cô khẽ nhíu mày.
“Tức là… họ muốn em phủ nhận?”
“Phải. Nếu không, họ sẽ xem em là người gây ra scandal, và hủy hợp đồng quản lý.”
Phòng im lặng vài giây.
Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi. Những hạt mưa nhỏ rơi lên mặt kính, vỡ ra như những dòng chữ mờ nhạt, không đọc nổi.
“Chị Hà…” – cô ngẩng lên, mắt trong veo – “Nếu em ký, có khác gì nói anh ấy nói dối không?”
Chị Hà nhìn cô, ánh mắt mệt mỏi:
“Tư Nhiên, trong giới này không ai sống bằng cảm xúc được. Chúng ta phải biết khi nào nên im, khi nào nên lùi.”
Cô cười khẽ, nụ cười đầy cay đắng:
“Nhưng anh ấy chưa từng lùi, dù chỉ một lần.”
Buổi chiều, điện thoại cô rung.
Tin nhắn từ một số lạ:
“Em ổn chứ?”
– Cố Trạch Dương.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu mới nhắn lại:
“Anh bị đóng băng hoạt động rồi phải không?”
“Ừ.”
“Có hối hận không?”
“Không. Em thì sao?”
Cô khẽ mím môi, tim nhói nhẹ.
“Em sợ.”
“Anh cũng sợ. Nhưng chỉ cần em vẫn ở đây, mọi thứ đều đáng.”
Chỉ vài dòng chữ, nhưng khiến đôi mắt cô nóng lên.
Bên ngoài, tiếng mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt — như đồng điệu với nhịp tim cô lúc này.
Đêm đó, mạng xã hội tràn ngập tin tức:
“Cố Trạch Dương chính thức bị Thiên Phong đóng băng vô thời hạn.”
“Tài khoản chính thức của anh bị tạm khóa.”
“Người hâm mộ tẩy chay Lâm Tư Nhiên, hashtag #ĐòiCôngBằngChoẢnhĐế leo top.”
Cô lướt từng dòng, lòng dần trĩu nặng.
Mỗi comment là một mũi kim châm vào tim:
“Cô ta hại anh ấy rồi!”
“Từ bao giờ ảnh đế lại ngu muội thế?”
“Nếu yêu thật, sao không biến mất luôn đi cho rồi!”
Điện thoại rơi khỏi tay cô.
Cô ngồi thụp xuống sàn, gương mặt vùi trong hai bàn tay.
Không khóc – chỉ im lặng đến đáng sợ.
Sáng hôm sau, chị Hà mang đến tin mới:
“Có một đạo diễn muốn gặp em. Dự án phim điện ảnh mới, nhưng… là phim của công ty Thiên Phong.”
Tư Nhiên ngẩng lên:
“Thiên Phong? Công ty của anh ấy?”
“Ừ. Họ nói dự án đã lên kế hoạch từ trước, vai nữ chính vốn dành cho em. Nhưng giờ, nếu em không muốn hợp tác nữa, họ sẽ đổi người.”
Cô im lặng vài giây, rồi đứng dậy.
“Em sẽ đi.”
“Em chắc không?” – Chị Hà lo lắng – “Nếu đến đó, em sẽ chạm mặt anh ta.”
“Em biết.” – Cô cười khẽ – “Nhưng có những chuyện, phải đối diện mới xong.”
Buổi chiều, tại phim trường của Thiên Phong.
Không khí im lìm lạ thường. Khi cô bước vào, mọi ánh mắt đều dõi theo, thì thầm bàn tán.
“Cô ta đến thật kìa…”
“Nghe nói anh Cố bị cấm, mà cô ta còn dám đến…”
“Chắc để xin lỗi.”
Cô giả như không nghe, bước thẳng vào phòng chờ đạo diễn.
Nhưng vừa đến cửa, cô khựng lại.
Anh đang ở đó.
Cố Trạch Dương ngồi bên cửa sổ, áo sơ mi trắng, gương mặt điềm tĩnh đến lạ.
Ánh nắng chiếu lên mái tóc anh, tạo nên một quầng sáng dịu dàng nhưng xa xăm.
Anh quay lại, ánh mắt chạm ánh mắt cô.
Một thoáng lặng.
Không ai nói gì.
“Em đến rồi.” – giọng anh trầm, khàn, như gió sau mưa.
Cô gật nhẹ, tay khẽ siết chặt túi xách.
“Anh vẫn ở đây à?”
“Tạm thời thôi. Họ cho tôi đến để bàn giao dự án.”
Không khí giữa hai người như bị kéo căng.
Đạo diễn nhìn họ, cười ngượng:
“Xem ra hai người… vẫn chưa quên cách nhìn nhau.”
Không ai đáp.
Chỉ có tiếng gió thổi qua rèm, khe khẽ, như một nhịp thở dài.
Khi cuộc họp kết thúc, cô bước ra trước, nhưng vừa đến hành lang thì bị gọi lại.
“Tư Nhiên.”
Cô quay đầu.
Anh đứng đó, ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa điều gì đó sâu hơn.
“Cảm ơn vì đã đến.”
“Em không đến vì dự án.” – cô nói nhỏ – “Em đến để nói rằng, em sẽ không ký vào tờ giấy phủ nhận kia.”
Anh khẽ sững, rồi mỉm cười – nụ cười nhẹ đến mức chỉ thoáng qua.
“Anh biết em sẽ nói vậy.”
Cô thở dài:
“Nhưng em không biết mình có chịu nổi áp lực này không.”
“Nếu em mệt, anh sẽ cùng em chịu.”
Khoảnh khắc ấy, dù xung quanh đầy người qua lại, nhưng chỉ còn hai người họ – trong một thế giới tĩnh lặng, nơi không ai có thể xen vào.
Ba ngày sau cuộc gặp ở Thiên Phong, sóng gió chưa hề lắng xuống.
Nếu có, thì chỉ là sự im ắng đáng sợ trước một cơn bão mới.
Mạng xã hội lan truyền một bài viết ẩn danh, tiêu đề ngắn gọn:
“Sự thật về Lâm Tư Nhiên – Kẻ phản bội đồng nghiệp để mưu cầu danh tiếng.”
Bài viết kèm hàng loạt “chứng cứ”: ảnh cô rời khỏi tòa nhà Thiên Phong, tin nhắn giả mạo với nhãn hàng, và một đoạn ghi âm cắt ghép có giọng nữ nói:
“Tôi đâu cần anh ta nữa, chỉ cần scandal này nổi, tôi đủ tiếng rồi.”
Bài đăng bùng nổ.
Những hashtag như #LâmTưNhiênGiảTạo, #PhảnBộiẢnhĐế leo top chỉ trong hai tiếng.
Cô đang trên đường đến phim trường thì điện thoại reo.
Chị Hà gào lên trong loa:
“Em đọc mạng chưa? Họ đang bôi nhọ em khắp nơi! Công ty họp khẩn, yêu cầu em lên làm rõ!”
“Em không nói những lời đó, chị biết mà…”
“Chị tin. Nhưng người ngoài không cần sự thật, họ chỉ cần kịch tính.”
Giọng chị Hà nghẹn lại.
“Em đừng ra ngoài. Đám phóng viên đang đứng kín dưới sảnh rồi.”
Cô nắm chặt điện thoại, nhìn ra cửa sổ – ánh nắng rực rỡ mà nhói mắt.
Từ bao giờ, ánh sáng cũng trở thành thứ khiến cô sợ?
Cùng lúc đó, tại Thiên Phong.
Cố Trạch Dương bị gọi lên làm việc với ban lãnh đạo.
Tổng giám đốc ném tập hồ sơ lên bàn, giọng lạnh như băng:
“Cậu thấy hậu quả chưa? Cô ta phản bội cậu, mà cậu vẫn im lặng bảo vệ?!”
Anh cúi đầu, ánh mắt bình thản:
“Tôi không tin bài viết đó.”
“Không tin thì có ích gì? Hình ảnh công ty bị kéo xuống bùn rồi! Đối tác đòi hủy hợp đồng. Cậu vẫn muốn bênh cô ta sao?”
“Nếu tôi không bênh cô ấy, thì còn ai?”
Giọng anh trầm, khàn, nhưng chứa đựng sự kiên định đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Không khí trong phòng đặc quánh.
“Cố Trạch Dương, tôi cảnh cáo cậu — nếu cậu tiếp tục dính dáng đến Lâm Tư Nhiên, hợp đồng của cậu sẽ bị chấm dứt hoàn toàn. Và nhớ cho kỹ, trong hợp đồng có điều khoản cấm yêu đương công khai trong thời gian hợp tác. Cậu tự lo đi.”
Tờ hợp đồng bị ném trước mặt anh, góc giấy cắt nhẹ vào tay, để lại vệt máu nhỏ.
Anh không nói gì.
Chỉ khẽ nắm chặt bàn tay lại.
Buổi tối, mạng xã hội lại nổ tung lần nữa.
Một tài khoản “rò rỉ nội bộ” đăng ảnh chụp mờ mờ bản hợp đồng “Cấm yêu” của Cố Trạch Dương.
Cộng đồng mạng như phát điên:
“Hóa ra anh ta vi phạm hợp đồng để yêu cô ta?”
“Lý do bị đóng băng là đây!”
“Tình yêu thật đáng ngưỡng mộ, nhưng phá luật thì ai chịu thay?”
Các trang báo giật tít:
“Tình thật hay chiêu trò? – Hợp đồng cấm yêu phơi bày bộ mặt thật của ngôi sao Thiên Phong.”
Đêm đó, Tư Nhiên không ngủ được.
Cô ngồi trên giường, mắt trống rỗng, điện thoại sáng lên liên tục.
Tin nhắn, cuộc gọi, thông báo… tất cả chồng chất.
Rồi một tin nhắn hiện ra:
“Mai họp báo. Họ bắt anh xin lỗi và phủ nhận tình cảm.”
“Anh sẽ không làm vậy.”
“Anh không cần liều mạng nữa…”
“Nếu im lặng, em sẽ bị hủy hoại. Anh không cho phép điều đó.”
Cô nhìn màn hình, nước mắt rơi không kịp lau.
“Đừng. Em sẽ tự nói thay anh lần này.”
Nhưng chưa kịp gửi, điện thoại đã báo lỗi: tin nhắn không gửi được — anh đã tắt máy.
Sáng hôm sau, cô bị gọi đến trụ sở công ty.
Trong phòng họp, giám đốc PR nhìn cô lạnh lùng:
“Tình hình hiện tại rất nghiêm trọng. Nếu cô không muốn sự nghiệp kết thúc, cô phải lên tiếng ngay.”
“Lên tiếng thế nào?”
“Phủ nhận. Nói rằng cô và Cố Trạch Dương chỉ là đồng nghiệp, rằng những gì anh ta nói tại họp báo là hiểu lầm. Chúng tôi đã chuẩn bị bản tuyên bố sẵn.”
Cô im lặng nhìn tờ giấy trước mặt.
Trên đó, từng câu chữ như những nhát dao:
“Tôi và anh Cố Trạch Dương không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào ngoài công việc…”
Mắt cô cay xè.
“Nếu em ký, còn gì là anh ấy nữa?”
Giám đốc nhún vai:
“Nếu cô không ký, cô sẽ bị đóng băng. Chúng tôi không cần nghệ sĩ mang theo tai tiếng.”
Không gian im lặng.
Chỉ có tiếng bút rơi xuống bàn — cô đẩy tờ giấy ra xa, giọng khẽ mà kiên định:
“Em không ký.”
Cô bước ra khỏi tòa nhà, giữa hàng chục ống kính phóng viên.
Câu hỏi dồn dập:
“Lâm Tư Nhiên, cô có thật sự lợi dụng Cố Trạch Dương không?”
“Có phải cô phản bội anh ấy để giữ danh tiếng?”
“Cô có lời gì muốn nói với người hâm mộ không?”
Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu.
Rồi cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ống kính, giọng rõ ràng:
“Tôi chưa từng lợi dụng ai, càng không phản bội ai.
Nếu tình cảm là sai, thì sai lầm của tôi là dám yêu.”
Tiếng máy ảnh bấm liên tục, hàng loạt flash sáng chói, nhưng cô không tránh né.
Đôi mắt cô bình thản, không còn sợ hãi.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia thành phố, họp báo của Thiên Phong bắt đầu.
Khi người dẫn chương trình định giới thiệu, cánh cửa bật mở — Cố Trạch Dương bước vào.
Anh đến trễ, gương mặt bình tĩnh, ánh mắt như có lửa.
“Anh Cố, anh có định nói gì về hợp đồng cấm yêu không?”
“Anh có hối hận về buổi họp báo trước không?”
Anh nhìn thẳng ống kính, giọng trầm thấp nhưng vang vọng khắp khán phòng:
“Hợp đồng có thể cấm yêu, nhưng không thể cấm con người có cảm xúc.
Tôi không hối hận.
Nếu yêu một người là vi phạm, vậy tôi cam tâm vi phạm suốt đời.”
Phóng viên nổ tung, đèn flash nhấp nháy không ngừng.
Anh cúi đầu, nở một nụ cười nhẹ – mệt mỏi nhưng tự do.
Tin tức đó lan khắp mạng trong vài phút.
Cảnh anh nói câu cuối được chia sẻ hàng trăm nghìn lần.
Hashtag mới xuất hiện:
#TôiCamTâmViPham
#YêuKhôngCầnHợpĐồng
Lần đầu tiên, dư luận không còn chỉ trích.
Nhiều người bắt đầu đứng về phía họ, nói rằng “cuộc sống này hiếm có người dám yêu thật đến thế”.
Tối hôm đó, Tư Nhiên lặng lẽ đến bờ biển nơi họ từng quay cảnh hôn.
Gió đêm lạnh, sóng vỗ rì rào.
Cô ngồi xuống bậc đá, nhắm mắt, để mặc gió thổi tung tóc.
Bỗng có tiếng bước chân phía sau.
Cô quay lại — là anh.
“Anh tìm em à?”
“Anh đoán em sẽ ở đây.”
Họ nhìn nhau, không cần nói gì thêm.
Mọi ồn ào ngoài kia, mọi chỉ trích, mọi thị phi… đều tan biến trong khoảnh khắc đó.
Anh ngồi xuống cạnh cô, lặng im một lúc, rồi khẽ nói:
“Ngày mai có thể tệ hơn hôm nay.”
“Em biết.”
“Nhưng chỉ cần em không rời đi, anh sẽ không hối hận.”
Cô mỉm cười, nghiêng đầu dựa vào vai anh.
“Em cũng vậy. Em không sợ nữa.”
Trên bầu trời, từng ngôi sao nhỏ bắt đầu xuất hiện, phản chiếu xuống mặt biển.
Họ ngồi đó, giữa bầu không khí mặn nồng của gió và nước, như hai con người cuối cùng chọn yêu giữa thế giới ồn ào.