Sáng sớm, mạng xã hội lại rung lên liên tục.
Không phải từ tin tức phim, mà từ một tài khoản ẩn danh, chuyên “khai quật scandal cũ”.
“Clip hôm qua là chưa gì! Hãy xem loạt ảnh hậu trường bị rò rỉ gần đây. Liệu tình cảm này có thật hay chỉ là PR trá hình?”
Cùng lúc, một trang tin lớn đăng bài:
“Hai ngôi sao tranh cãi hậu trường: Tình yêu hay mưu đồ danh tiếng?”
Hàng nghìn lượt chia sẻ, bình luận đổ về.
Fan cũ hoang mang, người ngoài tò mò, và truyền thông lập tức “chộp” mọi chi tiết để thêu dệt.
Tư Nhiên đang ở nhà đọc kịch bản phim mới, điện thoại rung liên tục.
Chị Hà gọi vào, giọng căng thẳng:
“Em xem mạng chưa? Họ đang nhắm vào em và anh Cố rồi. Lần này nguy hiểm hơn trước rất nhiều.”
Cô nhắm mắt, thở dài.
“Em biết. Nhưng em sẽ không chạy trốn.”
“Em có chắc không?” – giọng chị Hà yếu ớt, lo lắng.
“Chắc. Anh ấy cũng sẽ cùng em đối mặt.”
Cô cúp máy, tay run nhẹ, nhưng ánh mắt kiên định.
Bên kia, Cố Trạch Dương cũng vừa nhận tin nhắn từ quản lý:
“Clip lan truyền nhanh. Các hợp đồng sắp hết hạn, đối tác bức xúc. Anh chuẩn bị giải quyết khủng hoảng.”
Anh nhìn ra cửa sổ, ánh sáng sớm rọi lên mái tóc, ánh mắt bình thản nhưng ánh lửa trong lòng vẫn cháy.
Trưa hôm đó, họp báo khẩn được Thiên Phong tổ chức.
Không gian phòng họp căng như dây đàn.
Các phóng viên xếp hàng, máy quay, micro sẵn sàng.
Cố Trạch Dương bước lên bục, gương mặt điềm tĩnh.
Ánh mắt anh quét qua đám đông, dừng lại ở Tư Nhiên – cô ngồi phía sau, vẫn giữ phong thái bình thản.
“Xin chào.” – Anh nói, giọng trầm mà rõ.
Phóng viên lập tức đặt câu hỏi dồn dập:
“Anh Cố, clip hậu trường bị rò rỉ, anh có phủ nhận không?”
“Có thật anh và Lâm Tư Nhiên từng xảy ra mâu thuẫn tại phim trường không?”
“Anh có nghĩ tình cảm của mình đang bị lợi dụng PR?”
Anh thở một hơi dài, rồi trả lời chậm rãi:
“Tôi không phủ nhận bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng mọi việc đều chân thật. Không có chiêu trò PR. Chúng tôi cùng nhau làm việc, và nụ hôn trong phim là một phần công việc.”
Cô đứng lên, giọng nhẹ nhưng chắc:
“Tôi đồng ý. Không có ai lợi dụng ai, không có tình cảm giả dối. Chúng tôi yêu thật, và yêu trong sự chân thành.”
Câu trả lời của họ khiến phòng họp im lặng vài giây.
Các máy quay lia khắp người, ánh sáng chớp liên tục.
Ngoài kia, mạng xã hội nổ tung.
Clip nụ hôn hậu trường nhanh chóng lan truyền, nhưng lần này, phần lớn người xem tỏ thái độ ủng hộ:
“Cuối cùng thấy tình yêu thật!”
“Họ dám yêu giữa sóng gió, thật đáng ngưỡng mộ.”
“Đẹp quá! Chân thật, không PR, không lợi dụng.”
Nhưng vẫn còn một số ít ý kiến nghi ngờ:
“Liệu có phải chiêu trò mới của Thiên Phong?”
“Họ dàn dựng để cứu scandal cũ?”
Dù sao, phản ứng tích cực đã vượt trội.
Hai người thở phào, nhưng cả hai đều biết, sóng gió chưa dừng lại.
Buổi tối, họ trở về căn nhà ven biển.
Ngôi nhà nhỏ vẫn nguyên vẹn, ánh đèn vàng ấm áp, gió biển thổi qua cửa sổ.
Cố Trạch Dương ngồi cạnh cô, tay nắm tay cô, ánh mắt trầm lặng.
“Hôm nay là thử thách đầu tiên. Nhưng còn nhiều thứ phía trước.”
“Em biết. Nhưng em không sợ nữa.”
“Nếu em mệt, chúng ta sẽ cùng nhau chịu.”
Cô nhìn anh, lòng ấm áp nhưng cũng căng thẳng:
“Nhưng lần này, có thể còn tệ hơn trước.”
“Anh biết. Nhưng ít nhất, chúng ta còn có nhau.”
Một cơn gió thổi qua, hương mặn của biển, nhắc nhở họ rằng: giữa bão tố, có người đồng hành là quý giá nhất.
Ngày hôm sau, ekip phim độc lập tổ chức quay cảnh quan trọng.
Cảnh quay giữa hai nhân vật chính yêu nhau, với ánh hoàng hôn chiếu qua cửa kính, khiến mọi thứ trở nên mềm mại.
Tư Nhiên và Cố Trạch Dương diễn xuất hoàn hảo.
Nụ hôn trên màn hình, dù là giả, nhưng cảm xúc thật, khiến đạo diễn phải thốt lên:
“Cảnh này… hoàn hảo.”
Nhưng hậu trường, một chiếc điện thoại lạ chớp sáng.
Một nhân viên trẻ âm thầm quay lại, clip đã bị sao chép và gửi cho một tài khoản ẩn danh.
“Không… lại nữa rồi.” – Tư Nhiên thì thầm, mắt mở to.
“Đừng lo. Chúng ta cùng đối mặt.” – Anh nắm tay cô, ánh mắt kiên định.
Một giờ sau, clip được tung lên mạng.
Lan truyền nhanh đến mức báo điện tử phải đăng bài cảnh báo.
Dân mạng lại dậy sóng:
Ủng hộ: “Họ dám yêu thật, đẹp quá!”
Nghi ngờ: “Clip hậu trường, ai mà tin?”
Câu chuyện mới: “Liệu Thiên Phong có can thiệp hay để tự phát?”
Áp lực tăng gấp đôi so với lần trước.
Nhưng lần này, họ đã chuẩn bị, đã có nhau.
Tối đó, họ trở lại căn nhà ven biển.
Tư Nhiên dựa vào vai anh, lặng lẽ ngắm biển đêm.
“Em thấy… dường như sóng gió này chưa phải là cuối cùng.”
“Anh biết. Nhưng em đừng lo. Chúng ta sẽ vượt qua.”
Anh hôn nhẹ lên mái tóc cô, giọng trầm ấm:
“Bình minh sẽ luôn đến, ngay cả sau cơn bão dữ dội nhất.”
Cô khẽ cười, giọng khẽ mà chắc:
“Vậy thì em sẽ cùng anh đón bình minh tiếp theo.”
Clip hậu trường đã lan truyền khắp mạng xã hội, nhưng lần này, mọi chuyện không còn đơn giản.
Một số trang tin chỉnh sửa video, cắt ghép các cảnh hôn, thổi phồng ánh mắt, cử chỉ… khiến người xem có thể hiểu nhầm.
“Cảnh này… như đang tranh giành quyền lực hơn là yêu thương.” – một bình luận nổi bật.
Nhiều fan cũ hoang mang, một số anti-fan nhanh chóng xuất hiện.
Hashtag #LâmTưNhiênPR, #CốTrạchDươngLừaDối nhanh chóng leo top.
Sáng hôm sau, điện thoại cô rung liên tục.
Chị Hà gọi, giọng lo lắng:
“Em xem chưa? Lần này nghiêm trọng lắm. Clip đã bị chỉnh sửa, cộng đồng mạng hiểu sai hoàn toàn.”
“Em… biết rồi. Nhưng em không sợ. Anh ấy cũng ở bên em mà.”
“Nhưng em còn nhớ hợp đồng không? Thiên Phong sẽ không tha thứ nếu hình ảnh công ty bị tổn hại.”
Cô im lặng.
Sự lo lắng xuất hiện, nhưng lần này cô biết, đối mặt là lựa chọn duy nhất.
Cố Trạch Dương xuất hiện tại căn nhà ven biển, tay cầm laptop.
Anh mở clip bị chỉnh sửa cho cô xem.
“Xem đi. Họ đã cắt ghép cảnh quay, thổi phồng tình cảm, khiến chúng ta như đang tranh giành quyền lợi.”
Cô nhíu mày, nhìn màn hình: cảnh quay hôn nhân trong phim bị ghép thêm tiếng cười, ánh mắt nhìn nhau quá mức dramatization.
“Chúng ta phải làm gì?” – cô hỏi, giọng run nhẹ.
“Chúng ta sẽ lên tiếng. Không im lặng lần này.” – anh đáp, ánh mắt sắc bén.
Anh gõ vài dòng, chuẩn bị một thông cáo chính thức, giải thích clip là phần của dự án nghệ thuật, cảm xúc chân thật, không PR hay lợi dụng.
Nhưng vừa lúc đó, chuông cửa reo.
Một người phụ nữ bước vào, phong thái tự tin, ánh mắt sắc như dao:
“Xin lỗi, tôi là biên tập viên Vương Linh – từ một kênh tin tức lớn. Tôi muốn hợp tác với các anh chị.”
Cô đứng im, nhận ra ngay sự hiện diện của nhân vật này — một người nổi tiếng với việc “tạo scandal để nổi tiếng”.
“Hợp tác kiểu gì?” – Cố Trạch Dương hỏi, giọng trầm.
“Tôi có cách giải quyết mọi rắc rối, nhưng đổi lại, các anh chị phải… cho tôi quyền được khai thác hậu trường, đưa câu chuyện ra công chúng theo cách tôi muốn.”
Cô và anh nhìn nhau.
Một ánh mắt trao đi, cả hai đều hiểu: nếu đồng ý, sẽ dễ dàng kiểm soát dư luận… nhưng đồng thời, chính họ sẽ mất quyền kiểm soát tình cảm, hình ảnh.
Cả buổi chiều, họ bàn bạc với Vương Linh.
Cô đứng ngoài, đôi tay ôm chặt, cảm giác vừa sợ vừa bực.
“Anh ấy thật sự định cho cô ta quyền kiểm soát sao?” – cô thì thầm với Cố Trạch Dương.
Anh nhẹ nhàng nắm tay cô:
“Không. Chúng ta sẽ cùng nhau kiểm soát. Chỉ là tạm thời, để giảm thiểu thiệt hại.”
“Nhưng nếu cô ta biến chuyện này thành cơ hội cho mình?”
Anh thở dài, ánh mắt sâu:
“Thì anh sẽ bảo vệ em. Chúng ta phải đứng vững, dù bão tố có ập đến.”
Cô nhìn anh, trong lòng vừa an tâm vừa lo lắng.
Có vẻ, sóng gió lần này không chỉ đến từ dư luận, mà còn từ những con người sẵn sàng “dùng tình yêu của chúng ta làm công cụ”.
Buổi tối, họ trở lại căn nhà ven biển, không khí nặng nề hơn bình thường.
Cố Trạch Dương mở laptop, đọc các bình luận:
“Clip được chỉnh sửa, xấu xí, nhưng vẫn đẹp.”
“Câu chuyện tình yêu thật hay PR?”
Anh nhắm mắt một lúc, rồi nói:
“Họ sẽ tiếp tục bàn tán. Nhưng chúng ta phải làm gì đó, để khẳng định sự thật.”
“Nhưng… còn hợp đồng?” – cô hỏi, giọng lo.
Anh nhìn cô, ánh mắt trầm nhưng kiên định:
“Chúng ta sẽ đối mặt, một lần nữa. Hợp đồng, truyền thông, tất cả… chỉ là thử thách. Còn em, anh không để mất.”
Cô im lặng, cảm giác vừa mệt vừa ấm áp.
Giữa cơn bão sắp đến, họ vẫn có nhau, và đó là tất cả.
Đêm khuya, ánh đèn vàng hắt lên hai gương mặt.
Cô tựa vào vai anh, thầm nhủ:
“Dù bão tố nào cũng không làm em rời đi.”
Anh hôn nhẹ mái tóc cô, giọng trầm:
“Anh biết. Và anh cũng vậy.”
Bên ngoài, sóng biển vẫn rì rào, như nhắc nhở họ: mỗi cơn bão đều để lại bến bờ bình yên phía sau, nhưng phải đủ can đảm để vượt qua.
Ngày hôm sau, thông cáo chính thức được gửi đi:
“Mọi cảnh quay hậu trường đều là phần của dự án nghệ thuật. Mọi cảm xúc là chân thật. Chúng tôi không PR hay lợi dụng bất cứ ai. Mong khán giả và truyền thông tôn trọng sự thật.”
Clip lan truyền trở lại, lần này phản ứng tích cực áp đảo, nhưng Vương Linh vẫn âm thầm theo dõi, sẵn sàng can thiệp nếu câu chuyện trở nên “hot” hơn.
Tư Nhiên nhìn anh, giọng run nhưng chắc:
“Chúng ta đã đối mặt, nhưng có vẻ bão tố chưa kết thúc.”
Anh mỉm cười, siết tay cô:
“Nhưng em thấy không? Chúng ta vẫn đứng đây, và vẫn cùng nhau.”
Trong lòng cô, niềm tin trỗi dậy: dù sóng gió nào đến, họ sẽ vượt qua, miễn là vẫn có nhau.