Sáng sớm, ánh nắng chiếu qua rèm cửa nhưng không sưởi ấm tâm trạng Tư Nhiên.
Điện thoại rung liên tục, thông báo từ mạng xã hội, tin nhắn từ fan, quản lý, ekip… tất cả dồn dập đến mức khiến cô choáng ngợp.
Chị Hà gọi liền:
“Em xem chưa? Vương Linh đã can thiệp mạnh. Clip hậu trường bị chỉnh sửa thêm, lần này cộng đồng mạng đang hiểu lầm cực kỳ nghiêm trọng.”
“Em… biết rồi. Nhưng em không sợ.”
“Nhưng hợp đồng của em với Thiên Phong? Anh Cố cũng bị lôi vào. Nếu không xử lý tốt, họ sẽ chấm dứt hợp đồng và đẩy hai người ra khỏi dự án.”
Cô cắn môi, thở dài.
“Em biết. Nhưng em sẽ không rời bỏ anh ấy.”
“Em có chắc?” – giọng chị Hà lo lắng.
“Chắc. Anh ấy cũng ở bên em.”
Cố Trạch Dương vừa rời phòng họp Thiên Phong, nhận tin từ quản lý:
“Vương Linh đang chuẩn bị đăng bài lớn, nhắm vào anh và Lâm Tư Nhiên. Mạng xã hội sẽ sụp đổ nếu clip được chỉnh sửa lan truyền rộng.”
Anh nhắm mắt, nhấp một ngụm cà phê đen đậm.
“Chuẩn bị thông cáo ngay. Không để sự thật bị bóp méo.”
Nhưng trong lòng, anh biết lần này không đơn giản chỉ là một thông cáo.
Vương Linh là một kẻ tinh quái, nổi tiếng với khả năng tạo ra scandal nóng hổi, khiến dư luận không thể rời mắt.
Chiều, tại căn nhà ven biển, hai người họp bàn chiến lược.
Cô nhìn anh, giọng run:
“Anh… lần này họ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
“Anh biết. Nhưng chúng ta có nhau.” – Anh nắm tay cô, ánh mắt trầm, kiên định.
“Nhưng nếu họ lôi dự án nghệ thuật ra làm công cụ?”
Anh hít một hơi, nghiêm mặt:
“Chúng ta sẽ chứng minh rằng tình cảm và sự nghiệp không thể bị thao túng. Chúng ta sẽ đứng vững.”
Cô nhìn anh, tim đập mạnh.
Lần đầu tiên, cô nhận ra sức mạnh của niềm tin trong tình yêu: nó có thể giúp người ta vượt qua cả bão tố.
Buổi tối, Vương Linh xuất hiện tại phim trường, phong thái tự tin, ánh mắt sắc như dao:
“Clip hôm nay chưa đủ gây chú ý. Tôi cần nhiều hơn nữa. Hậu trường phải được khai thác triệt để, để dân mạng không còn phân vân.”
Cố Trạch Dương đứng cạnh cô, gật đầu nhẹ:
“Chúng tôi hiểu. Nhưng hãy tôn trọng sự thật.”
“Sự thật ư? Người ta thích câu chuyện gây sốc hơn là sự thật.” – Vương Linh cười khẩy.
Cô cảm giác một luồng áp lực từ người phụ nữ này, vừa nguy hiểm vừa khó đoán.
“Anh… chúng ta phải làm sao?”
Anh siết tay cô, giọng trầm:
“Đừng sợ. Chúng ta sẽ đối mặt. Lần này không trốn, không phủ nhận.”
Ngày hôm sau, Thiên Phong quyết định “vận dụng truyền thông chủ động”.
Clip hậu trường bị Vương Linh chỉnh sửa tung lên mạng.
Cả cộng đồng mạng dậy sóng:
“Họ tranh giành quyền lực hơn là yêu nhau.”
“Thiên Phong dàn dựng tình cảm, PR trá hình.”
“Cảnh quay hậu trường này quá kịch tính!”
Fan cũ hoang mang, người ngoài tò mò, và anti-fan tận dụng cơ hội để công kích.
Cố Trạch Dương và Tư Nhiên phải tham dự một buổi livestream khẩn cấp, giải thích toàn bộ sự việc.
Họ đứng trước ống kính, ánh mắt trầm, giọng trôi chậm:
“Clip hôm qua là một phần dự án nghệ thuật. Mọi cảm xúc đều thật. Chúng tôi không PR, không lợi dụng ai. Mong khán giả và truyền thông tôn trọng sự thật.”
Cô đứng cạnh anh, khẽ gật đầu:
“Chúng tôi yêu thật, và yêu trong sự chân thành.”
Lần này, giọng cô không run, ánh mắt kiên định.
Dù sóng gió ngoài kia còn lớn, cô đã tìm thấy điểm tựa vững chắc trong vòng tay anh.
Nhưng cơn bão vẫn chưa dừng.
Sau buổi livestream, Vương Linh tung thêm một bài viết:
“Câu chuyện tình yêu đẹp hay PR trá hình? Chúng tôi có những hình ảnh hậu trường chưa từng công bố…”
Clip mới lan truyền, phản ứng mạnh hơn trước.
Người hâm mộ chia làm hai luồng, dư luận tranh cãi dữ dội.
Hợp đồng của họ tại Thiên Phong lâm vào thế nguy hiểm: nếu truyền thông đánh giá tiêu cực, công ty có thể hủy hợp đồng, kéo theo dự án nghệ thuật và phim độc lập bị ảnh hưởng.
Tối đó, căn nhà ven biển im lặng đến mức đáng sợ.
Cô ngồi trên ghế dài, mắt nhìn ra biển, tim vẫn đập loạn nhịp.
“Anh… sao chúng ta luôn gặp sóng gió?”
Anh ngồi xuống bên cạnh, siết tay cô:
“Bởi vì chúng ta dám yêu thật. Nếu không yêu, chẳng có gì phải sợ.”
“Nhưng lần này… có thể sẽ tệ hơn.”
Anh nhìn cô, ánh mắt trầm sâu:
“Chúng ta đã cùng nhau đối mặt nhiều lần. Lần này cũng vậy. Không ai có thể chia rẽ chúng ta nếu chúng ta không để họ.”
Cô dựa vào vai anh, cảm nhận hơi ấm lan tỏa.
“Em tin anh. Em sẽ đứng cùng anh đến cuối.”
Ngày hôm sau, họ phải quay cảnh tiếp theo của dự án nghệ thuật.
Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa kính, cảnh quay yêu đương của hai nhân vật chính hoàn hảo… nhưng ngoài hậu trường, camera của Vương Linh chớp sáng âm thầm.
Cô thấy tim mình nhói.
“Anh… họ lại quay lén rồi.”
Anh nắm tay cô, ánh mắt sắc bén:
“Đừng sợ. Chúng ta sẽ kiểm soát mọi thứ. Và lần này, sẽ không ai thao túng chúng ta nữa.”
Cô nhìn anh, lòng tràn ngập niềm tin.
“Em đã sẵn sàng.”
Đêm khuya, sóng biển vỗ rì rào, ánh trăng chiếu lên mặt nước.
Họ đứng bên nhau, nhìn ra bầu trời đầy sao.
“Bão tố có thể đến, nhưng ít nhất, em còn có anh.” – cô nói.
“Và anh sẽ không để em một mình.” – anh đáp.
Trong khoảnh khắc ấy, dù cơn bão truyền thông dữ dội đến đâu, họ đã tìm thấy điểm tựa lớn nhất: nhau.
Sáng hôm sau, mọi thứ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Clip hậu trường tiếp tục lan truyền, nhưng lần này, Vương Linh đã chỉnh sửa tinh vi: ánh mắt, cử chỉ, thậm chí cả lời thoại bị cắt ghép, khiến mọi người hiểu nhầm tình cảm của họ là giả tạo, dàn dựng.
Trên mạng xã hội, hashtag #LâmTưNhiênPR #CốTrạchDươngLừaDối bùng nổ.
Các bài viết từ báo lớn đến trang tin nhỏ đều đăng tải, bình luận tràn ngập với ngôn từ chỉ trích.
“Thiên Phong lợi dụng tình cảm của họ để PR? Không thể tin được!”
“Cảnh hậu trường bị cắt ghép, họ có dám thừa nhận thật không?”
Fan cũ hoang mang, anti-fan trỗi dậy mạnh mẽ.
Cô đứng trước laptop, tim đập nhanh, tay run.
“Anh… sao chúng ta đối phó với lần này?”
Cố Trạch Dương đứng phía sau, ánh mắt trầm nhưng kiên định:
“Chúng ta không trốn. Lần này, phải trực diện. Không chỉ là lời nói, mà là hành động.”
Họp khẩn cấp với Thiên Phong diễn ra trong buổi chiều.
Phòng họp căng như dây đàn.
Đại diện công ty nhìn anh, giọng nghiêm:
“Nếu dư luận tiếp tục nghi ngờ, hợp đồng của anh và cô ấy có thể bị hủy. Dự án nghệ thuật cũng sẽ gặp rủi ro.”
Cố Trạch Dương bình thản:
“Chúng tôi hiểu. Nhưng chúng tôi không sai, và cũng không để hình ảnh của mình bị bóp méo.”
Thiên Phong im lặng một lát, rồi gật đầu:
“Được. Nhưng các anh phải chuẩn bị mọi thứ. Truyền thông sẽ không dễ dàng buông tha.”
Cô đứng cạnh anh, nắm tay anh chặt, cảm giác vừa lo vừa ấm.
“Chúng ta sẽ làm được chứ?”
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng:
“Chúng ta luôn làm được. Miễn là đứng cùng nhau.”
Buổi tối, họ cùng tham dự một chương trình livestream lớn do kênh giải trí quốc gia tổ chức.
Đối diện hàng nghìn câu hỏi, ánh mắt hàng triệu người dõi theo qua màn hình.
Cố Trạch Dương đứng trước ống kính, giọng trầm mà rõ:
“Clip hậu trường là một phần dự án nghệ thuật. Mọi cảm xúc đều chân thật. Không PR, không lợi dụng. Chúng tôi mong khán giả hiểu và tôn trọng sự thật.”
Tư Nhiên đứng cạnh, giọng nhẹ nhưng kiên định:
“Chúng tôi yêu thật, yêu trong sự chân thành. Dù dư luận có thế nào, tình cảm của chúng tôi không thay đổi.”
Clip được phát trực tiếp.
Phản ứng của cộng đồng mạng chia làm hai luồng:
Ủng hộ: “Cuối cùng cũng thấy tình yêu thật, không dàn dựng!”
Nghi ngờ: “Có thể họ đang dùng chiêu trò mới để cứu scandal.”
Nhưng lần này, lượng ủng hộ áp đảo, tinh thần của hai người được củng cố.
Tuy nhiên, Vương Linh không chịu thua.
Cô ta tung thêm bài viết “khai thác hậu trường chưa từng công bố”, kèm hình ảnh cắt ghép nhạy cảm, tạo ra hiểu lầm lớn hơn:
“Liệu tình cảm này là thật hay chỉ là chiêu trò? Chúng tôi có bằng chứng chưa từng công bố…”
Áp lực tăng lên gấp bội.
Cô cảm giác tim mình như muốn nổ tung, vừa căng thẳng vừa mệt mỏi.
“Anh… lần này sẽ ra sao?” – cô hỏi, giọng run.
Anh siết tay cô, ánh mắt sắc bén:
“Chúng ta sẽ đối mặt. Dù họ tung ra bao nhiêu chiêu trò, không ai có thể chia rẽ chúng ta.”
Cô nhìn anh, cảm giác vừa an toàn vừa lo lắng.
Có một thứ sức mạnh từ tình yêu khiến cô sẵn sàng đối mặt bất cứ cơn bão nào.
Ngày hôm sau, họ phải quay cảnh quan trọng nhất của dự án nghệ thuật.
Cảnh hai nhân vật chính đối diện nhau, nụ hôn cuối phim, ánh hoàng hôn chiếu qua cửa kính, hoàn hảo trên màn hình… nhưng ngoài hậu trường, camera của Vương Linh lén quay, ánh sáng chớp sáng.
“Anh… họ lại quay lén rồi.” – cô thì thầm, tim đập nhanh.
Anh nắm tay cô, ánh mắt trầm nhưng kiên định:
“Đừng sợ. Lần này, chúng ta sẽ kiểm soát mọi thứ. Không ai thao túng được tình cảm của chúng ta.”
Cô nhìn anh, lòng tràn ngập niềm tin:
“Em đã sẵn sàng.”
Đêm khuya, căn nhà ven biển tĩnh lặng.
Hai người ngồi bên nhau, nhìn ra bầu trời đầy sao.
“Bão tố có thể đến, nhưng ít nhất em còn có anh.” – cô nói.
“Và anh sẽ không để em một mình.” – anh đáp, hôn nhẹ mái tóc cô.
Sóng biển rì rào, ánh trăng hắt lên mặt nước.
Họ im lặng, lắng nghe hơi thở của nhau.
Trong lòng họ, một điều rõ ràng: bão truyền thông có thể dữ dội, nhưng tình yêu chân thật sẽ đứng vững, miễn là có nhau.
Thông cáo chính thức được Thiên Phong phát đi, lần này được kiểm chứng và xác thực:
“Mọi cảnh quay hậu trường đều là một phần dự án nghệ thuật. Cảm xúc là chân thật. Không có PR hay lợi dụng. Mong khán giả tôn trọng sự thật.”
Clip lan truyền trở lại, lần này lượng ủng hộ áp đảo, nhưng Vương Linh vẫn theo dõi, sẵn sàng can thiệp.
Tư Nhiên nhìn anh, giọng run nhưng chắc:
“Chúng ta đã đối mặt, nhưng có vẻ sóng gió chưa kết thúc.”
Anh mỉm cười, siết tay cô:
“Nhưng em thấy không? Chúng ta vẫn đứng đây, vẫn cùng nhau.”