khi chúng ta còn yêu

Chương 1: Những Ngày Bình Lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh An ngồi bên chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh cửa sổ, ánh sáng buổi sáng sớm rọi qua lớp rèm trắng mỏng, tạo thành những vệt sáng mờ trên trang bản thảo trước mặt. Cô nhấp một ngụm cà phê đã nguội từ lúc nào, ngón tay gõ nhịp nhẹ nhàng lên bàn như để xua bớt sự trống trải trong căn phòng.

Cuộc sống của Minh An suốt hai năm qua trôi qua lặng lẽ như thế. Từ sau khi chia tay Khánh – mối tình 4 năm thời đại học, cô chưa từng cho phép mình bước vào bất cứ mối quan hệ nào khác. Không phải vì thiếu cơ hội, mà vì trái tim vẫn chưa sẵn sàng. Những vết xước vô hình trong lòng chưa kịp lành, mỗi khi nghĩ đến việc mở cửa trái tim thêm lần nữa, cô lại thấy sợ.

Công việc biên tập ở nhà xuất bản là nơi duy nhất khiến cô thấy mình còn giá trị. Mỗi ngày, cô đọc hàng chục bản thảo – là câu chuyện của người khác, là nỗi buồn, niềm vui, là tình yêu, chia ly… nhưng tuyệt nhiên không có chương nào thuộc về mình.

Buổi sáng hôm nay, Minh An nhận nhiệm vụ đọc và chỉnh sửa bản thảo của một tác giả mới. Thể loại lãng mạn – nhưng lại chứa đựng sự day dứt. Mỗi câu chữ như chạm vào phần mềm yếu nhất trong cô. Càng đọc, cô càng thấy mình như đang đối thoại với chính bản thân của vài năm trước.

Tiếng điện thoại rung lên phá vỡ không gian tĩnh lặng. Là tin nhắn từ Thu Hương – đồng nghiệp kiêm bạn thân:

“An ơi, chiều nay đi dự sự kiện ra mắt sách mới nhé. Có nhiều nhiếp ảnh gia nổi tiếng tham dự đấy.”

Minh An định từ chối – như mọi lần. Cô vốn không thích nơi đông người, nhất là những sự kiện có quá nhiều ống kính hướng về phía mình. Nhưng Hương là kiểu người biết cách lôi cô ra khỏi vỏ ốc, và thật khó để từ chối khi Hương gửi thêm một loạt icon mèo cầu xin.

Buổi chiều, Minh An mặc chiếc váy xanh nhạt, đơn giản nhưng tinh tế. Cô buộc tóc gọn, đeo thêm đôi bông nhỏ xinh mà Hương từng tặng. Đứng trước gương, cô thoáng nhận ra đã lâu rồi mình không thật sự chăm chút cho bản thân.

Hội trường tổ chức sự kiện nằm trong một khách sạn lớn ở trung tâm. Khi Minh An bước vào, không gian rộn ràng tiếng trò chuyện, tiếng nhạc nhẹ và ánh đèn ấm áp. Cô tìm thấy Hương đang đứng gần quầy nước, tay cầm ly vang đỏ, miệng cười tươi:

– Cuối cùng thì bà cũng chịu xuất hiện! – Hương vui vẻ kéo tay Minh An. – Đi nào, mình giới thiệu cho bà vài người bạn mới.

Minh An mỉm cười, để Hương dẫn đi. Trong lúc lướt qua đám đông, cô bỗng thấy ánh sáng lóe lên từ một góc phòng. Một người đàn ông đang giơ máy ảnh, mắt dõi theo ống kính, nụ cười nhẹ nhưng tập trung. Anh chụp liên tục vài tấm, rồi hạ máy xuống, ánh mắt vô tình chạm vào cô.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng Minh An cảm giác như thời gian chậm lại. Ánh mắt ấy không vội vàng, không xộc thẳng vào tim, mà ấm áp, dịu dàng như một tia nắng muộn. Cô vội quay đi, nhưng trái tim lại đập nhanh hơn thường lệ.

Cả buổi tối hôm ấy, Minh An không chủ động tìm anh, nhưng mỗi khi vô tình nhìn quanh, cô đều thấy anh ở đâu đó trong tầm mắt. Khi sự kiện gần kết thúc, Hương kéo cô ra cửa, và bất ngờ, người đàn ông cầm máy ảnh đang đứng ở đó. Anh nhìn cô, mỉm cười:

– Xin lỗi, tôi đã chụp vài bức ảnh của cô lúc nãy. Cô có phiền nếu tôi gửi cho cô không?

Minh An hơi khựng lại. Ánh đèn vàng của sảnh khách sạn khiến gương mặt anh càng rõ nét – sống mũi cao, đường nét nam tính, nhưng giọng nói lại trầm ấm, lịch thiệp.

– Không… không phiền ạ. – Cô đáp khẽ.

Anh đưa danh thiếp: “Lâm Khôi – Nhiếp ảnh gia tự do”.

Lúc bước ra khỏi khách sạn, Minh An bỗng nhận ra đã lâu lắm rồi cô mới thấy… tò mò về một người đàn ông đến vậy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.