Sáng hôm sau, khi Minh An vừa pha xong ly cà phê thì điện thoại rung lên. Là email từ một địa chỉ lạ, tiêu đề: “Những khoảnh khắc tối qua”.
Cô hơi ngập ngừng trước khi mở. Trong hộp thư, chỉ có vài dòng ngắn gọn:
“Chào Minh An,
Tôi là Lâm Khôi – chúng ta gặp nhau tại sự kiện tối qua.
Đây là những tấm ảnh tôi đã chụp.
Chúc một ngày tốt lành.”
Bên dưới là bốn bức ảnh đính kèm. Minh An mở tấm đầu tiên – đó là khoảnh khắc cô đứng một mình gần quầy sách, ngón tay lướt nhẹ trên gáy một cuốn tiểu thuyết. Ánh sáng từ đèn trần rọi xuống, làm nổi bật mái tóc đen mềm và đôi mắt đang chăm chú.
Bức thứ hai chụp khi cô đang nói chuyện với Hương, miệng cười nghiêng nhẹ. Thật lạ, trong ảnh, nụ cười của cô trông tự nhiên hơn cả khi cô nhìn vào gương.
Bức thứ ba là khi cô bước ra ban công, ánh đèn thành phố phía sau như hàng ngàn vì sao. Và bức cuối cùng – cô không nhớ mình đã tạo dáng như vậy – là khoảnh khắc cô hơi nghiêng đầu, mắt nhìn xa xăm, gió nhẹ thổi bay vài sợi tóc.
Cô ngồi lặng một lúc. Không phải vì mình quá xinh đẹp trong ảnh, mà vì cách anh nhìn cô qua ống kính – không vội vã, không tô vẽ, chỉ là giữ lại đúng khoảnh khắc cô là chính mình.
Minh An gõ vài chữ:
“Chào anh Khôi,
Cảm ơn vì những tấm ảnh. Tôi rất thích.
Chúc anh một ngày làm việc hiệu quả.”
Cô định gửi rồi thôi, xóa bớt lời xã giao, cuối cùng chỉ để lại:
“Cảm ơn anh. Ảnh rất đẹp.”
Nhấn “Gửi”.
Buổi trưa, khi đang rà soát một bản thảo, Minh An nhận được tin nhắn từ số lạ:
“Nếu có dịp, tôi muốn mời cô uống cà phê. Để nói chuyện về… ảnh.”
Cô nhìn tin nhắn, môi khẽ cong. “Về ảnh” – một lý do nghe vừa nghiêm túc, vừa mơ hồ.
Cả buổi chiều hôm ấy, Minh An không tập trung được. Cô tự hỏi mình có nên nhận lời hay không. Bao năm qua, cô tránh mọi mối quan hệ mới, phần vì sợ, phần vì nghĩ chẳng ai đủ kiên nhẫn để bước vào thế giới của cô. Nhưng có gì đó ở Lâm Khôi khiến cô không muốn từ chối.
Tối đến, Hương gọi điện:
– Ê, nghe nói ông nhiếp ảnh tối qua xin số bà hả?
– …Anh ấy gửi ảnh cho tớ thôi.
– “Chỉ gửi ảnh” mà còn xin hẹn cà phê thì rõ là có ý rồi! – Hương cười đầy ẩn ý. – Bà định sao?
– Tớ chưa biết.
– Đừng để lỡ. Thử mở lòng một lần xem, An à.
Minh An im lặng. Trong đầu, bức ảnh thứ tư lại hiện lên – cô giữa gió đêm, ánh đèn mờ ảo, và một người đứng phía sau ống kính.
Cô mở điện thoại, gõ vài chữ:
“Tôi đồng ý. Chiều mai được chứ?”
Tin nhắn gửi đi. Và chỉ vài giây sau, màn hình sáng lên:
“Hẹn cô 4 giờ, quán Lối Nhỏ, phố Nguyễn Du. Hẹn gặp.”
Trong lòng Minh An, một cảm giác vừa lạ vừa quen trào lên – thứ cảm giác mà cô tưởng mình đã đánh mất từ rất lâu…