khi chúng ta còn yêu

Chương 5: Khoảng Cách Ngắn Lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ buổi chụp ảnh ở bờ hồ, sự hiện diện của Lâm Khôi trong những ngày của Minh An bắt đầu trở nên quen thuộc. Không ồn ào, không ào ạt, chỉ là những tin nhắn chào buổi sáng, một vài tấm ảnh anh gửi khi bắt gặp điều gì đẹp, hoặc một cuộc hẹn cà phê bất chợt.

Buổi sáng thứ Bảy, khi Minh An đang định ngủ nướng, điện thoại rung. Tin nhắn từ anh:

“Dậy chưa? Tôi đang ở dưới nhà cô.”

Cô bật dậy, kéo rèm cửa nhìn xuống. Dưới hàng cây, Lâm Khôi đứng dựa vào chiếc xe máy, tay cầm hai ly cà phê mang đi. Mái tóc hơi rối vì gió, nhưng nụ cười vẫn như thể anh có cả thời gian trên thế giới để chờ cô.

– Anh… có việc gì không? – Minh An hỏi khi vừa bước xuống.
– Có. – Anh đưa cô ly cà phê nóng. – Việc là… đưa cô đi chợ hoa.

Cô bật cười vì lý do đơn giản ấy. Dù sao, trời thu Hà Nội cũng đủ đẹp để cô thấy hứng thú.

Chợ hoa Nhật Tân buổi sáng rực rỡ. Những bó cúc họa mi trắng muốt, những chậu hồng nhung đỏ thắm, và mùi hoa sữa từ xa thoảng vào. Lâm Khôi không chụp nhiều, thay vào đó anh đi chậm bên cạnh cô, thỉnh thoảng chỉ một góc hoa đẹp hoặc giúp cô chọn vài bó cúc tươi.

– Cô hay mua hoa về nhà không? – Anh hỏi.
– Thỉnh thoảng thôi. Một mình thì… không cần nhiều hoa quá.
– Một mình cũng nên có hoa chứ. – Anh nói như khẳng định, ánh mắt hướng vào cô khiến tim cô khẽ rung lên.

Họ mua một bó cúc họa mi và vài cành hồng nhạt. Trên đường về, anh ghé qua một quán bún riêu nhỏ ven hồ Tây, kiên nhẫn chờ cô ăn xong rồi mới đưa về.

Những ngày sau đó, Minh An nhận ra mình đã bắt đầu quen với cảm giác… có ai đó bước vào lịch trình vốn tĩnh lặng của mình. Lâm Khôi không hỏi han quá nhiều, nhưng mỗi khi xuất hiện, anh mang theo một thứ gì đó khiến không gian quanh cô bớt lạnh.

Chiều muộn một ngày giữa tuần, anh gọi:

– Cô đang ở đâu?
– Văn phòng.
– Tôi đang gần đó. Ra bờ sông chơi không?

Cô phân vân vài giây, rồi gấp laptop lại. Bờ sông Hồng hôm ấy gió lớn, bầu trời nhuộm màu tím sẫm của hoàng hôn. Họ ngồi trên bậc đá, anh chụp vài tấm ảnh, còn cô chỉ ngồi nhìn nước chảy.

– Cô có hay kể chuyện của mình cho người khác nghe không? – Anh hỏi.
– Không nhiều. – Cô trả lời thật. – Một phần vì không ai hỏi. Một phần vì… tôi không biết nên bắt đầu từ đâu.
– Có khi… không cần bắt đầu. Cứ nói ra điều cô muốn, khi cô sẵn sàng.

Anh nói rồi thôi, không ép. Nhưng câu nói ấy như một cánh cửa hé mở. Minh An cảm thấy khoảng cách giữa họ đang ngắn lại, từng chút một, như thể anh biết cách chạm vào cô mà không cần vội vàng.

Trên đường về, anh đưa cho cô một tấm ảnh in từ lần chụp ở bờ hồ hôm trước. Phía sau, anh viết một dòng nhỏ:

“Để khi nào quên mất, cô sẽ nhớ mình từng mỉm cười như thế.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.