Sau buổi cà phê ở Lối Nhỏ, Minh An tưởng rằng mọi chuyện sẽ dừng lại ở một vài tấm ảnh và một cuộc trò chuyện dễ chịu. Nhưng hóa ra, cuộc sống không thích để mọi thứ dừng ở “một lần”.
Ba ngày sau, khi Minh An đang mua cà phê mang đi ở một quán nhỏ gần nhà xuất bản, cô nghe tiếng gọi phía sau:
– Lại gặp cô rồi.
Cô quay lại. Lâm Khôi đứng đó, tay cầm ly cà phê đen đá, máy ảnh vẫn treo bên vai. Anh mặc áo thun xám, quần jeans giản dị, nụ cười như vừa bước ra từ buổi sáng mùa thu mát lành.
– Anh hay đến đây à? – Cô hỏi.
– Không hẳn. Nhưng hôm nay… tự dưng muốn thử cà phê ở đây. – Anh nhún vai, ánh mắt hơi nghịch.
Họ đứng nói chuyện thêm vài câu trước khi mỗi người rẽ một hướng. Nhưng khi về đến nhà xuất bản, Minh An vẫn còn cảm giác như vừa nghe thấy tiếng bước chân anh song song bên cạnh.
Lần thứ ba là vào cuối tuần. Minh An cùng Hương đi xem triển lãm ảnh ở Bảo tàng Mỹ thuật. Khi đang chăm chú nhìn một bức ảnh phong cảnh, cô nghe giọng quen thuộc:
– Cô có vẻ thích tấm này.
Cô quay lại, không ngạc nhiên nhiều như lần trước.
– Lại là anh.
– Tôi nghĩ là… Hà Nội này nhỏ thôi. – Anh cười. – Hoặc… là duyên.
Hương đứng cạnh khẽ liếc Minh An, rồi khéo léo lấy lý do đi mua nước để lại hai người.
Họ đi cùng nhau suốt buổi triển lãm. Lâm Khôi kể những câu chuyện phía sau từng bức ảnh – không chỉ kỹ thuật, mà cả cảm xúc của người cầm máy. Minh An lặng nghe, nhận ra rằng khi anh nói về ảnh, ánh mắt anh sáng lên khác hẳn thường ngày.
Khi ra về, trời bất ngờ đổ mưa. Họ trú dưới mái hiên của một cửa hàng lưu niệm. Cơn mưa Hà Nội giữa mùa thu lạnh mà lại thơm mùi đất và lá.
– Cô có hay đi dạo dưới mưa không? – Anh hỏi, tay vẫn giữ máy ảnh.
– Không. Tôi sợ bị ốm. – Cô mỉm cười. – Còn anh?
– Tôi thích. Mưa làm mọi thứ chậm lại. Ảnh chụp trong mưa… thường có một thứ rất thật.
Anh giơ máy lên, chụp cô một tấm khi cô đang nhìn ra phố mưa. Minh An định phản đối nhưng rồi thôi, chỉ đứng yên, nghe tiếng mưa rơi như tiếng nhịp tim chậm rãi.
Lần thứ tư, không hẳn là tình cờ. Lâm Khôi gọi điện, nói rằng anh cần chụp một vài bức ảnh cho dự án sách ảnh mới, và muốn mời Minh An làm… “người mẫu thử nghiệm ánh sáng”.
– Tôi không hợp với chuyện đó đâu. – Cô cười.
– Cô không cần tạo dáng. Chỉ cần… là chính mình.
Câu nói ấy, không hiểu sao, đã khiến Minh An đồng ý.
Cuối tuần đó, họ bắt đầu buổi chụp ở bờ hồ Hoàn Kiếm, lúc trời mới hửng nắng sau cơn mưa đêm. Minh An mặc chiếc váy trắng đơn giản, gió nhẹ làm tóc cô bay. Mỗi lần anh bấm máy, cô không thấy mình đang “bị chụp” – mà giống như đang được lưu giữ một phần ký ức.
Khi xem lại những bức ảnh ấy, Minh An chợt nhận ra… nụ cười của mình không còn dè dặt như trước.