Thị trấn Vọng Nguyệt, một vết ố cũ kỹ nằm lọt thỏm giữa những triền đồi bao la, luôn mang một vẻ tĩnh lặng rợn người, nhưng sự tĩnh lặng của buổi sáng hôm nay lại hoàn toàn khác biệt. Lý Minh, một nhà nghiên cứu văn hóa dân gian bị ám ảnh, đến đây không phải vì những truyền thuyết mà vì một sự thật cá nhân: tìm kiếm Mai, em gái anh, người đã biến mất cách đây bảy năm ngay dưới gốc Bàng Hồn ngàn năm tuổi. Cảnh sát đã khép lại hồ sơ bằng một tai nạn, nhưng Minh tin vào những lời thì thầm: Địa ngục đã đến lấy cô bé.
Minh tỉnh giấc, không phải vì tiếng báo thức hay tiếng động, mà vì một sự vô âm tuyệt đối. Dù đang là giữa tháng Bảy, không khí trong căn nhà trọ cũ kỹ anh thuê lại lạnh buốt thấu xương. Anh ngồi bật dậy, nhận ra điều đầu tiên là sự im lặng đã nuốt chửng mọi thứ. Không tiếng gà gáy, không tiếng xe máy, không tiếng rao hàng của bà lão bán xôi quen thuộc. Chỉ có sự tĩnh lặng dày đặc, như thể cả thị trấn đã bị câm lặng cùng một lúc.
Một mùi hương khó tả lan tỏa trong không khí, lấn át cả mùi cà phê cũ. Đó là một mùi hôi hám, nặng nề, như thể tro tàn và thép bị đốt cháy trong môi trường chân không: mùi lưu huỳnh. Minh cau mày, bước xuống bếp. Mùi hương nồng nặc hơn ở đây. Anh bật chiếc radio cổ, vặn volume hết cỡ. Xè... xè... xè... Không có bất kỳ kênh nào bắt được sóng. Tivi chỉ là một màn hình nhiễu đen trắng. Điện thoại di động: "Không có dịch vụ".
Minh cảm thấy lạnh dọc sống lưng. Quá nhiều sự cố cùng lúc. Anh vội vã khoác áo và chạy ra ngoài.
Khung cảnh đập vào mắt anh đã xác nhận nỗi sợ hãi tồi tệ nhất. Thị trấn Vọng Nguyệt trống rỗng. Không một bóng người.
Quán phở đầu ngõ, nơi Minh thường ăn sáng, vẫn còn khói bốc lên từ nồi nước lèo, nhưng không có ai đứng bán hay ngồi ăn. Chiếc bát đang rửa dở nằm nghiêng trong chậu nước. Cửa hàng tạp hóa của ông Tám mở toang, chiếc mũ phớt của ông nằm lăn lóc trên thềm. Chiếc xe đạp đồ chơi của thằng bé nhà bên nằm lăn lóc giữa sân. Mọi thứ như thể người dân vừa bị hóa hơi chỉ một giây trước. Đây không phải là sơ tán. Đây là biến mất.
Minh chạy đến cây cột điện quen thuộc ở ngã ba, cố gắng hít thở. Phổi anh đau rát vì mùi lưu huỳnh. Anh nhận thấy một điều kỳ lạ. Dưới lớp quảng cáo cũ kỹ, có một dòng chữ được viết bằng máu đỏ thẫm, đã khô và cũ kỹ như đã ở đó hàng thế kỷ, nhưng lại nổi bật một cách kinh hoàng trên nền gỗ. Minh cậy lớp giấy. Dòng chữ, viết bằng chữ Quốc ngữ cổ, run rẩy và quằn quại.
Anh đọc từng chữ một:
ĐÃ VỀ
Đã về? Ai đã về?
Đúng lúc đó, Minh cảm thấy một luồng khí lạnh buốt không đến từ gió, mà là một hơi thở băng giá phả thẳng vào gáy. Một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể anh.
Và rồi, sự im lặng bị xé toạc bởi một tiếng động nặng nề, rùng rợn.
Rầm... Rầm... Rầm...
Âm thanh đó phát ra từ phía nghĩa trang Sơn Thủy, nơi có cây Bàng Hồn. Nó không phải là tiếng bước chân hay tiếng đổ vỡ. Đó là tiếng của đất đá đang bị cạy tung từ bên dưới, đi kèm với một cảm giác rung chuyển nhẹ dưới chân anh. Sương mù xám bệnh tật ở khu vực đó bắt đầu cuộn xoáy dữ dội, như thể bị một lực vô hình khuấy động.
Minh nhận ra điều cuối cùng, điều tồi tệ nhất. Mùi lưu huỳnh nồng nặc không phải đến từ môi trường bên ngoài, nơi vừa xảy ra một vụ rò rỉ khí độc.
Nó đến từ chính căn nhà trọ cũ kỹ của anh, nơi anh vừa thức dậy.
Anh siết chặt chiếc bật lửa cũ trong túi. Địa ngục đã trống rỗng. Và những linh hồn phải trở về để lấp đầy khoảng trống đó... bằng cách lấy đi những linh hồn đang sống. Cuộc săn lùng đã bắt đầu, và anh, người tìm kiếm, giờ đây đã trở thành con mồi. Minh quay người, lao thẳng về phía nghĩa trang Sơn Thủy, về phía gốc Bàng Hồn – nơi tất cả đã bắt đầu, và nơi anh tin rằng Mai vẫn còn vướng mắc.