Minh chạy như điên trên con đường mòn phủ đầy rêu và sương mù dẫn lên nghĩa trang Sơn Thủy, tiếng rầm rầm của đất đá từ phía trước trở nên lớn hơn, hung hãn hơn. Hơi thở anh hổn hển, nhưng sự sợ hãi và quyết tâm đã át đi cơn mệt. Con đường này là con đường của sự hối hận: nơi Mai đã chạy lên bảy năm trước, và là nơi Minh chưa bao giờ dám quay lại. Giờ đây, những cây cổ thụ hai bên đã chuyển sang màu đen bệnh tật, rỉ ra một chất lỏng đen, sền sệt, giống như nhựa đường chảy ra từ vết thương hở. Mùi lưu huỳnh càng lúc càng nồng nặc, khiến đầu óc Minh quay cuồng.
Anh đến được cổng nghĩa trang. Hai cột đá vôi cũ kỹ, trên vòm cổng là tấm biển gỗ mục nát khắc hai chữ: "SƠN THỦY". Khu đất thánh hiện ra, bị bao phủ bởi sương mù xám bệnh tật. Hàng trăm bia mộ nằm im lìm, nhưng Minh biết rõ sự an nghỉ đã không còn hiện diện ở nơi này. Ngay giữa nghĩa trang, sừng sững là Cây Bàng Hồn. Nó đứng đó như một khối bóng đêm khổng lồ, rễ cây trồi lên mặt đất như những mạch máu đen, quằn quại. Thân cây khổng lồ đang rỉ ra chất lỏng đen, nhỏ giọt liên tục, tạo thành một vũng bùn nhầy nhụa dưới gốc. Ánh sáng yếu ớt của buổi sáng bị hút hết vào cái cây, biến nó thành một cổng địa ngục đang mở.
Minh cố gắng né tránh vũng bùn đen, mắt dáo dác tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động. Bỗng nhiên, anh thấy một vật thể ngay dưới gốc Bàng Hồn. Một bia mộ mới tinh, được dựng lên bằng đá xám, nằm nghiêng một góc. Run rẩy, Minh bước đến gần. Tim anh đập thình thịch. Anh lo sợ sẽ thấy tên em gái mình, nhưng dòng chữ được khắc trên bia mộ còn kinh khủng hơn:
LÝ MINH
1985 – 2025
Năm sinh của anh. Ngày chết là hôm nay. Nó không phải là mộ của anh, nhưng nó được dựng lên để chào đón anh. Một lời cảnh báo, một lời hứa hẹn. Minh lùi lại một bước, cảm giác buồn nôn trào lên.
Đúng lúc đó, tiếng động lớn nhất từ nãy đến giờ vang lên. Không phải tiếng động đất, mà là tiếng kéo lê và tiếng thở dốc ghê rợn, kèm theo tiếng soạt soạt của đất đá vương vãi. Từ hàng bia mộ cũ kỹ gần đó, một hình dáng quen thuộc chậm rãi đứng dậy.
Đó là ông Tám, chủ tiệm tạp hóa ở đầu ngõ, người hàng xóm hiền lành. Nhưng ông Tám bây giờ là một cái xác mục rữa, da thịt tái nhợt, rách bươm và dính đầy đất cát. Môi hắn co rúm lại thành một nụ cười quái dị, để lộ hàm răng đen. Đôi mắt hắn đã hoàn toàn hõm sâu, chỉ còn lại hai hốc mắt đen kịt, vô hồn. Ông Tám di chuyển chậm rãi, nhưng đầy man rợ, phát ra tiếng "xào xạc" khô khốc như lá khô bị giày xéo, đó là tiếng đất cát rơi ra từ người hắn.
"Ông Tám... ông Tám à?" Minh lắp bắp, lùi lại.
Cái xác không trả lời. Hắn chỉ giơ đôi tay khẳng khiu, móng tay dài và đen, chĩa thẳng về phía Minh, như thể đang đòi lại một thứ gì đó đã bị lấy đi. Trong động tác chậm chạp và kinh hoàng đó, Minh đọc được sự thù hằn vô tận của kẻ đã chết đối với người đang sống.
Minh quay đầu, tìm lối thoát, nhưng bị chặn bởi một chiếc xẻng đào đất bị bỏ lại. Anh nắm lấy cán xẻng, quay lại đối mặt. Ông Tám vồ tới. Minh dùng hết sức lực, vung cán xẻng đánh mạnh vào đầu ông Tám. Phập! Âm thanh không phải là tiếng xương vỡ, mà là tiếng cái gì đó mềm nhão bị vỡ và chất lỏng đen bắn ra. Cái xác đổ xuống đất, một nửa khuôn mặt biến dạng.
Minh thở dốc. Mình đã giết ông ấy... lần nữa.
Nhưng chỉ vài giây sau, cái xác bắt đầu co giật. Bàn tay thối rữa của hắn cắm chặt xuống đất, kéo lê cơ thể. Hắn từ từ đứng dậy, cái đầu vỡ nát nghiêng một góc quái dị. Hốc mắt đen kịt không hề chớp. Minh nhận ra sự thật kinh hoàng: người chết không thể bị giết lại. Chúng chỉ là những cỗ máy mang sứ mệnh. Không cần đến tim, phổi hay bộ não. Chúng đã được Địa ngục ban cho một sự sống mới – một sự sống chỉ để giết chóc.
Minh quăng chiếc xẻng xuống. Kháng cự là vô nghĩa. Anh phải chạy. Anh chạy ngược về phía thị trấn, về phía khu dân cư, nơi có Thư viện Thị trấn. Anh phải tìm ra lý do Mai bị chọn làm vật thế chấp và cách để đóng cánh cổng chết chóc này. Đằng sau lưng, tiếng kéo lê và tiếng xào xạc vẫn bám theo anh, và Minh biết rằng, giờ đây, những linh hồn đã trở về đang gọi tên anh.