Buổi sáng hôm ấy, Minh Anh tỉnh dậy với cảm giác mình đã quên điều gì đó quan trọng. Chuông báo thức reo vang từ chiếc điện thoại đặt nơi đầu giường, nhưng cô đã tắt nó trong vô thức từ lúc nào. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, mỏng manh như một lời nhắc: “Em muộn rồi.”
Cô bật dậy, nhìn đồng hồ — 7 giờ 50 phút. Cuộc họp biên tập bắt đầu lúc 8 giờ. Bình thường, từ nhà đến tòa soạn chỉ mất mười lăm phút, nhưng sáng nay, con đường vốn quen thuộc lại như dài ra bất tận.
Minh Anh cuống quýt thay quần áo, buộc tóc lên vội vàng, kẻ chút son môi, rồi ném tập tài liệu vào túi. Cô lao ra khỏi nhà, đôi giày cao gót gõ đều trên bậc thang. Thành phố vừa thức giấc, tiếng xe cộ, tiếng rao, tiếng còi hòa vào nhau, tạo nên bản giao hưởng hỗn loạn của đô thị.
Cô chưa kịp mua cà phê — điều duy nhất giúp cô tỉnh táo mỗi sáng — thì chiếc xe buýt vừa chạy ngang qua. Minh Anh khẽ chửi thề, cắn môi, rồi quyết định đi bộ nhanh ra ngã tư kế tiếp. Nhưng chỉ vài phút sau, trời bắt đầu đổ mưa. Mưa mảnh, nhẹ, nhưng đủ khiến tóc cô rối tung và chiếc áo sơ mi trắng dính sát vào da.
Cô chạy vội vào một con hẻm nhỏ để trú mưa. Con hẻm ấy tĩnh lặng một cách lạ lùng, trái ngược hoàn toàn với phố lớn ngoài kia. Giữa làn mưa mờ đục, một tấm biển gỗ hiện ra:
“Slow Morning – Cà phê & Sách.”
Minh Anh do dự một chút, rồi đẩy cửa bước vào. Tiếng chuông gió khẽ reo. Hương cà phê ấm tràn ngập không gian, xen lẫn mùi gỗ và sách cũ. Cô cảm giác như vừa bước khỏi thế giới ồn ào để rơi vào một buổi sáng khác – nơi thời gian chậm lại.
Quán chỉ có vài người. Ở góc trong cùng, một người đàn ông đang lau quầy pha chế. Anh mặc áo sơ mi nâu, tay áo xắn lên, lộ cổ tay rắn rỏi. Mái tóc đen gọn gàng, vài sợi rơi xuống trán. Anh ngẩng lên, đôi mắt sâu và điềm tĩnh. Ánh nhìn ấy khiến Minh Anh bối rối trong thoáng chốc.
“Xin lỗi, cho tôi một ly latte mang đi.” – cô nói, giọng còn vương hơi thở gấp.
“Vâng.” – anh gật đầu, giọng trầm, chậm rãi.
Chỉ một từ, nhưng có thứ gì đó trong cách anh nói khiến người ta bình tâm lại. Trong lúc đợi, Minh Anh đưa mắt nhìn quanh. Quán nhỏ nhưng ấm cúng. Ánh sáng vàng nhẹ, bàn gỗ, kệ sách đặt dọc tường. Trên bàn gần cửa sổ, có một lọ thủy tinh đựng đầy cúc họa mi đã héo.
“Cà phê của cô đây.”
Minh Anh giật mình, quay lại. Anh đặt ly latte trước mặt cô, bọt sữa vẽ hình chiếc đồng hồ nhỏ — kim chỉ đúng tám giờ.
“Anh vẽ… đồng hồ à?”
“Ừ. Cho người hay trễ giờ.” – Anh mỉm cười, nụ cười nửa như đùa, nửa như thật.
Cô cầm ly cà phê, tim đập nhanh một nhịp. “Anh đoán đúng rồi. Tôi đúng là đang muộn.”
“Thế thì uống đi. Đôi khi, muộn một chút cũng không sao. Có những thứ chỉ đến khi ta dừng lại.”
Câu nói ấy theo cô suốt cả buổi sáng hôm đó, ngay cả khi cô đã chạy vội ra khỏi quán, hớt hải bắt taxi.
Cô không kịp hỏi tên anh. Nhưng khi xe rẽ ra đại lộ, trong đầu Minh Anh vẫn vang lên âm thanh của chuông gió, và mùi cà phê như bám vào lòng bàn tay.
Cuộc họp hôm đó kết thúc nhanh hơn dự kiến. Sếp cô – bà Lê – thông báo rằng công ty sắp sáp nhập với một tập đoàn truyền thông lớn, đồng nghĩa với việc “tái cơ cấu”. Ai nấy đều thấp thỏm. Minh Anh bình tĩnh hơn những đồng nghiệp trẻ, nhưng trong lòng vẫn có một cơn sóng nhỏ.
“Em ổn chứ?” – Ngọc, đồng nghiệp thân thiết, khẽ hỏi.
“Ổn mà.” – Minh Anh cười nhạt. – “Cùng lắm thì mình đổi việc. Cuộc đời đâu có dừng lại vì một chỗ ngồi.”
Cô nói thế, nhưng buổi chiều lại ngồi thẫn thờ nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ. Hạt mưa va vào kính, trượt xuống từng dòng dài, mảnh. Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh người đàn ông sáng nay, với giọng nói trầm ấm và đôi mắt lặng như cà phê đen không đường.
Tối đó, cô mở máy tính, định viết bài cho tạp chí. Nhưng bàn tay cứ dừng mãi trên bàn phím. Cô nghĩ về quán “Slow Morning”, cái tên nghe như một lời dỗ dành.
Và thế là sáng hôm sau, thay vì ghé tiệm quen, cô vòng lại con hẻm ấy. Mưa vẫn chưa dứt hẳn. Ánh sáng sớm phản chiếu lên mặt đường loang nước. Khi cô đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió lại vang lên – y hệt hôm qua.
Anh đang đứng sau quầy, pha cà phê cho một khách trung niên. Nhìn thấy cô, anh chỉ khẽ gật đầu, không nói gì. Nhưng khi vị khách kia rời đi, anh ngẩng lên, hỏi nhẹ:
“Lại muộn nữa à?”
Minh Anh bật cười, lần đầu thấy mình không cần phải giấu vội điều gì.
“Hôm nay tôi cố tình đến sớm.”
“Ừ, tốt rồi.” Anh quay lại, lấy ly, rót cà phê. “Vẫn latte chứ?”
“Anh nhớ à?”
“Người đến hai lần trong hai ngày thì đáng nhớ rồi.”
Không khí trong quán ấm hơn cả ánh đèn. Minh Anh nhìn quanh – mọi thứ vẫn yên như cũ, chỉ có lòng cô bắt đầu lay động.
Cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, kim chỉ 7 giờ 30. Lần này, cô không trễ.
Nhưng cô biết, với người đàn ông ấy, có lẽ… mình đến vừa đúng lúc.
Buổi sáng ấy là khởi đầu cho mọi thứ – dù cô chưa biết.
Một cuộc gặp tưởng chừng thoáng qua, hóa ra lại là bước đầu của một hành trình dài.
Ngoài cửa, mưa tạnh dần. Ánh nắng len qua ô kính, rơi lên mặt bàn, làm nổi bật hơi khói mỏng bốc lên từ ly cà phê.
Còn trong lòng Minh Anh, một thứ gì đó cũng vừa được hâm nóng trở lại — nhẹ thôi, nhưng đủ để cô mỉm cười.
Khi em đến, mọi thứ bắt đầu đúng giờ.