Ngày thứ ba, Minh Anh lại đến quán.
Không phải vì trễ giờ. Không phải vì mưa.
Chỉ đơn giản vì cô thấy… muốn đến.
Trước cửa “Slow Morning”, hàng cây trứng cá đang trổ hoa li ti, gió thổi làm vài cánh rơi xuống mặt đất, loang lổ vàng nhạt. Khi cô bước vào, tiếng chuông gió vẫn vang lên một cách dịu dàng quen thuộc, như thể chào đón người cũ.
Anh đang lau bàn, áo sơ mi xắn tay, mái tóc hơi rối. Anh ngẩng lên, ánh mắt giao với cô một giây rồi khẽ mỉm cười.
“Cô lại đến à?”
“Ờ… tôi đang đi làm, tiện đường ghé.” – Cô đáp, giọng hơi bối rối.
“Tiện đường à?” – Anh nhướng mày, như thể biết rằng con hẻm này chẳng hề tiện với ai cả.
Cô ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ. Ánh sáng buổi sáng sớm xuyên qua ô kính, rọi lên làn khói mỏng từ tách cà phê anh vừa mang ra. Latte, vẫn như hôm qua, nhưng hôm nay không có hình đồng hồ.
“Không vẽ à?” – Cô hỏi, cười.
“Không phải ngày nào cũng cần nhắc nhở về thời gian.” – Anh đáp, đặt ly xuống, rồi quay lại quầy.
Câu trả lời ấy khiến cô im lặng. Không hiểu sao, mỗi lần nói chuyện với anh, cô thấy mọi thứ đều chậm lại, nhẹ hơn, giống như nhịp tim của buổi sáng.
Cô ngắm nhìn xung quanh: trên kệ gỗ, những quyển sách cũ nằm xếp chồng, vài quyển không tên, gáy đã ố vàng. Trên tường treo vài bức ảnh trắng đen – có lẽ là do anh chụp: cảnh đường phố sớm tinh mơ, bàn tay ai đó cầm tách cà phê, góc cửa sổ phủ sương.
“Anh chụp mấy bức này à?” – Cô hỏi khi anh quay lại.
“Ừ. Chụp lâu rồi. Hồi còn làm ở Sài Gòn.”
“Anh từng sống ở Sài Gòn à?”
“Ừ, nhiều năm. Rồi thấy ồn quá nên về đây mở quán. Ở đây chậm, vừa đủ để nghe tiếng lòng mình.”
Câu nói ấy khiến cô im bặt. Có lẽ chính vì thế mà cô cũng thích nơi này – bởi trong thế giới vội vã, có một chỗ để người ta được… chậm lại.
Buổi trưa hôm đó, khi ra khỏi quán, Minh Anh thấy trời trong hẳn. Con hẻm hẹp dẫn ra phố lớn, ánh nắng chiếu lên tường vôi bạc màu, và mùi cà phê vẫn còn đọng trong tóc.
Cô nhận ra mình đang mỉm cười.
Từ hôm đó, “Slow Morning” trở thành một thói quen.
Mỗi sáng, cô đến sớm hơn một chút. Đôi khi, chỉ ngồi lặng yên nhìn hơi nước trên ly cà phê bốc lên, hay nghe tiếng nhạc jazz khe khẽ trong không gian. Anh vẫn vậy – ít nói, điềm tĩnh, và luôn để sẵn một chỗ cạnh cửa sổ cho cô.
Một lần, khi cô hỏi tên, anh đáp:
“Anh là Hạo Nhiên.”
“Nghe như tên trong truyện.” – Cô cười.
“Còn em?”
“Minh Anh.”
“Minh – sáng, Anh – dịu. Cũng hợp với quán đấy.”
Câu nói ấy nhẹ nhưng khiến cô đỏ mặt. Không phải vì ngượng, mà vì lần đầu trong nhiều năm, có người nói tên cô với vẻ thấu hiểu như thế.
Một buổi sáng khác, Minh Anh đến muộn.
Cô vừa trải qua một buổi đêm dài mệt mỏi với hàng loạt tin nhắn công việc và một cuộc gọi từ người yêu cũ. Người đàn ông mà cô tưởng đã quên.
“Anh chỉ muốn hỏi em… còn ổn không?” – giọng anh ta vẫn ấm như cũ, nhưng với cô, tất cả đã lạnh từ lâu.
“Ổn.” – Cô đáp ngắn, rồi cúp máy.
Nhưng lòng cô không ổn. Và vì thế, cô lại tìm đến “Slow Morning”.
Khi cánh cửa mở ra, Hạo Nhiên nhìn thoáng qua là hiểu. Anh không hỏi. Chỉ lặng lẽ pha cà phê, rồi đặt trước mặt cô một ly cappuccino.
“Hôm nay không latte à?” – cô hỏi, cố nặn nụ cười.
“Hôm nay em cần gì đó có vị đậm hơn.” – anh đáp.
Cô cầm ly lên, uống một ngụm, vị đắng lan nhanh trên đầu lưỡi.
“Anh biết hết à?” – cô khẽ hỏi.
“Không biết. Nhưng anh đoán. Ai đến quán anh vào sáng thứ Ba, gương mặt mệt thế kia, chắc chắn vừa có một đêm tệ.”
Cô bật cười, cười mà nước mắt chực rơi.
“Anh pha cà phê giỏi quá.”
“Không. Cà phê giỏi vì biết người uống cần gì.”
Khoảnh khắc ấy, cô thấy trong ánh mắt anh không chỉ là điềm tĩnh mà còn là thứ gì đó sâu hơn – một nỗi từng trải.
“Anh cũng từng có đêm tệ à?”
Anh im lặng một lúc, rồi nói chậm:
“Từng chứ. Mỗi người đều có những đêm như thế. Chỉ khác nhau ở chỗ – họ tìm nơi nào để trú.”
Cô nhìn quanh quán, rồi khẽ nói:
“Anh trú trong ‘Slow Morning’…”
“Còn em?”
“Chắc em trú ở đây, cùng anh.”
Câu nói buột miệng khiến cả hai cùng lặng đi. Bên ngoài, nắng xuyên qua những giọt nước mưa còn đọng lại trên tán cây, tạo nên thứ ánh sáng lung linh như kim tuyến.
Từ ngày đó, Minh Anh đến thường xuyên hơn.
Có hôm cô làm việc ở quán, mang laptop đến, ngồi suốt buổi sáng. Có hôm cô chỉ ngồi yên, nghe nhạc, viết vài dòng vu vơ.
Và đôi khi, họ nói chuyện – không nhiều, nhưng đủ để cảm thấy gần hơn.
Anh kể về những năm làm kiến trúc sư, khi bản vẽ là cả thế giới. Một dự án đổ vỡ, một người rời đi, khiến anh chọn rời khỏi thành phố.
Cô kể về tuổi trẻ mải mê chạy, lúc nào cũng sợ chậm hơn người khác, đến khi nhìn lại mới nhận ra mình bỏ quên chính mình.
Giữa họ không có lời tỏ tình, không có khoảnh khắc sét đánh, chỉ có những ngày chậm mà lòng cứ gần thêm.
Một buổi sáng, khi cô rời đi, anh gọi với:
“Em để quên sổ tay này.”
“Anh giữ đi. Trong đó toàn bản thảo chưa xong, đọc chán lắm.”
“Anh không đọc đâu. Nhưng anh giữ, để khi nào em muốn quay lại.”
Cô gật đầu, không nói gì. Lúc bước ra ngoài, nắng hắt lên vai, gió thơm mùi cà phê và mùi gỗ. Cô nghĩ, có lẽ mình vừa để lại một phần nào đó của bản thân trong quán nhỏ này.
Buổi tối, Minh Anh về nhà, mở laptop, định làm việc. Nhưng màn hình trắng, chữ không chịu xuất hiện.
Thay vào đó, cô mở phần “Ghi chú”, viết:
“Có những người không cần bước nhanh để đến kịp.
Chỉ cần họ đứng đúng chỗ, và mình tìm thấy họ.
Có lẽ, anh là như thế.”
Cô nhìn dòng chữ một lúc lâu, rồi khẽ mỉm cười.
Sáng hôm sau, cô lại đến quán.
Lần này, anh không hỏi, chỉ đưa ra ly cà phê và một tờ giấy nhỏ dán trên nắp:
“Thỉnh thoảng, hãy chậm lại. Không phải để chờ ai, mà để thấy mình đang đi tới đâu.”
Cô gấp tờ giấy, bỏ vào túi. Trong tim, có một khoảng ấm nhỏ như ly cà phê trên tay.
Ngoài trời, nắng dịu, chim hót trên mái nhà, và trong quán, tiếng nhạc vang lên: “You’ve got a friend…”
Hôm đó, Minh Anh ngồi đến tận trưa. Cô không viết, không làm gì, chỉ nhìn anh đi lại sau quầy, đôi tay quen thuộc trong từng động tác.
Cô nhận ra, đôi khi, tình cảm không cần lời. Nó chỉ cần một nơi đủ yên, một người đủ lặng, và một ánh nhìn đủ dài.
Khi cô rời đi, anh nói:
“Hôm nay em quên lấy sổ tay.”
“Không sao. Em sẽ quay lại.”
“Anh biết.”
Và lần đầu tiên, họ cùng cười.
Bên ngoài, gió thổi qua khung cửa, làm chuông gió reo nhẹ.
Tiếng reo đó như một nhịp tim – đều, ấm, và có chút gì đó hứa hẹn.
Cuối chương 2:
Buổi sáng hôm ấy, Minh Anh bước ra phố, lòng nhẹ tênh.
Cô không biết rằng, kể từ ngày ấy, mỗi sớm mai, khi kim đồng hồ điểm 7 giờ 30, sẽ luôn có một người đàn ông đứng sau quầy pha chế, nhìn ra cửa, đợi tiếng chuông gió quen thuộc –
và biết rằng, khi cô bước vào, mọi thứ sẽ lại… đúng giờ.