Buổi sáng đầu hạ, Hà Nội đã bắt đầu oi. Mặt trời rọi qua ô cửa kính, vẽ lên sàn quán những dải sáng vàng ấm. “Slow Morning” đông hơn thường lệ. Hôm nay, bộ phim After Rain chính thức công chiếu trên các nền tảng trực tuyến — và cái tên Minh Anh xuất hiện khắp mặt báo.
Những người từng ghé quán, từng nghe cô kể về “câu chuyện cà phê và người pha”, giờ háo hức quay lại. Họ chụp ảnh, check-in, gọi After Rain như thể uống một phần của bộ phim. Còn Hạo Nhiên – người đàn ông đứng sau quầy – chỉ mỉm cười, pha từng ly chậm rãi như mọi ngày.
Anh không nói, nhưng biết, mỗi ánh mắt khách hướng về quán đều là một lời chúc mừng cho cô.
Đến gần trưa, Minh Anh mới xuất hiện. Cô mặc áo sơ mi trắng, tóc buộc cao, khuôn mặt rạng rỡ nhưng hơi mệt. Đi cùng cô là ekip truyền thông. Họ muốn quay vài cảnh “thực tế tại quán thật”, nơi đã truyền cảm hứng cho bộ phim.
Một đạo diễn trẻ chỉ tay:
“Chúng ta quay góc này nhé, ánh sáng đẹp. Anh chủ quán ơi, cho tụi em quay anh chút được không?”
Hạo Nhiên thoáng ngập ngừng. Ánh đèn, máy quay, micro – tất cả khiến anh nhớ đến lời anh từng nói: “Anh không hợp với ánh sáng sân khấu.”
Cô nhìn anh, khẽ gật đầu trấn an. Anh cười nhẹ, gật lại.
Máy quay bật.
Cô nói:
“Đây là nơi tôi viết After Rain. Và người pha cà phê đầu tiên cho tôi mỗi sáng, cũng chính là người dạy tôi rằng, bình yên đôi khi chỉ cần một ly cà phê đúng giờ.”
Ống kính lia qua anh. Anh đang rót nước sôi. Ánh sáng chiếu lên mặt anh, khiến những đường nét trở nên hiền và ấm đến lạ. Anh không diễn – chỉ làm điều anh vẫn làm mỗi ngày. Nhưng những ai đứng đó đều im lặng: cái tĩnh trong cử động ấy khiến mọi thứ quanh anh dừng lại.
“Cắt! Hoàn hảo.”
Cô thở phào. Anh chỉ cười, tiếp tục lau quầy.
Buổi tối, họ về nhà muộn. Cô ngả người xuống ghế, mệt rã rời. Anh rót cho cô ly nước, rồi hỏi nhỏ:
“Em có thấy vui không?”
“Có chứ.”
“Nhưng có mệt?”
“Cũng có.”
Anh ngồi xuống cạnh, nhìn cô:
“Anh từng nghĩ, khi người ta đạt được điều mình muốn, họ sẽ hạnh phúc mãi. Nhưng hóa ra, hạnh phúc cũng cần được nghỉ.”
Cô tựa đầu vào vai anh:
“Anh cho em nghỉ được không?”
“Được. Ở đây luôn có chỗ cho em nghỉ.”
Những ngày sau đó, bộ phim thành hiện tượng. Bài phỏng vấn, buổi giao lưu, thư mời hợp tác tràn về. Tên cô đứng trên các trang báo lớn.
Một buổi sáng, khi anh đang pha cà phê, một người phụ nữ bước vào – dáng cao, mặc vest, đeo kính đen.
“Xin lỗi, tôi là quản lý của công ty V-Media. Chúng tôi muốn mời cô Minh Anh hợp tác viết tiếp After Rain 2. Nếu được, chúng tôi cũng muốn mua lại thương hiệu ‘Slow Morning’ để mở chuỗi quán theo phong cách trong phim.”
Hạo Nhiên sững lại.
“Cô nói là... mua thương hiệu?”
“Vâng. Quán này là hình mẫu hoàn hảo. Chúng tôi có thể giữ lại thiết kế, và trả phí bản quyền hàng tháng. Chỉ cần anh đồng ý.”
Trước khi anh kịp trả lời, Minh Anh bước ra từ bàn trong góc, nghe rõ hết.
Cô nói chậm:
“Cảm ơn chị, nhưng Slow Morning không phải sản phẩm thương mại.”
Người phụ nữ cười nhạt:
“Cô Minh Anh, đôi khi, để một câu chuyện đi xa hơn, nó phải rời khỏi nơi bắt đầu.”
Câu nói ấy khiến không khí trong quán đặc quánh. Hạo Nhiên không nói gì, chỉ đứng nhìn. Khi người phụ nữ rời đi, cô quay sang anh:
“Em xin lỗi. Em không biết họ sẽ đến.”
“Không sao.” – anh đáp, giọng bình thản.
“Anh có giận không?”
“Anh chỉ hơi sợ.”
“Sợ gì?”
“Sợ một ngày em cũng rời khỏi nơi bắt đầu.”
Tối hôm đó, cô nằm trằn trọc. Ánh đèn điện thoại hắt lên khuôn mặt, phản chiếu một phần gương mệt mỏi.
Cô hiểu anh đang nghĩ gì. Cô hiểu hơn ai hết, ánh sáng sân khấu là con dao hai lưỡi – nó có thể làm sáng cả một đời người, nhưng cũng đủ sức đốt cháy những thứ nhỏ bé, riêng tư mà người ta từng giữ.
Sáng hôm sau, cô đến quán sớm, khi anh chưa kịp mở cửa.
Cô đặt lên bàn một tờ giấy, chỉ viết vỏn vẹn:
“Slow Morning là của anh.
Em chỉ mượn nó để viết.
Nếu có ngày em đi quá xa, hãy kéo em về bằng mùi cà phê này.”
Anh đọc, chỉ khẽ thở dài.
Một tuần sau, cô phải bay vào Sài Gòn dự sự kiện ra mắt phim. Đêm trước chuyến đi, hai người ngồi trước hiên, cùng nghe mưa rơi.
Cô nói:
“Anh có sợ em thay đổi không?”
“Có. Nhưng anh sợ hơn nếu em vì anh mà đứng yên.”
Cô quay sang, chạm vào bàn tay anh:
“Anh biết không, ở bên anh, em học được cách thở chậm. Nhưng có lẽ, cũng đến lúc em phải học cách đi nhanh – mà không đánh mất hơi thở ấy.”
Anh mỉm cười, nụ cười lẫn buồn.
“Nếu em đi, đừng quên nhắn một câu: ‘Em vẫn ổn’. Chỉ vậy thôi.”
“Còn anh?”
“Anh sẽ nhắn lại: ‘Quán vẫn mở.’”
Sài Gòn đón cô bằng ánh đèn và tiếng ồn không ngủ. Sự kiện lớn, máy quay, khán giả, tiếng hò reo – mọi thứ như một cơn sóng cuốn cô vào.
Cô đứng trên sân khấu, nói về After Rain, nói về niềm tin, về những buổi sáng biết thở. Nhưng giữa đèn flash, cô bỗng thấy lòng mình trống rỗng.
Cô nhìn xuống ly cà phê đặt trước mặt. Mùi vị lạ. Không có hương cam, không có vị ngọt sau cổ họng. Cô cười, nhưng mắt cay.
Sau buổi lễ, cô rút điện thoại, nhắn tin:
“Anh ơi, Sài Gòn không có mùi mưa như Hà Nội.”
“Không sao. Anh vẫn giữ lại nửa mùi còn thiếu.”
Cô bật cười trong nước mắt.
Hai tuần sau, bộ phim được đề cử giải thưởng. Minh Anh được mời tham gia buổi trao giải ở Singapore. Vé máy bay, khách sạn, truyền thông — mọi thứ sắp sẵn.
Đêm trước chuyến đi, cô về Hà Nội. “Slow Morning” vẫn mở. Quán vắng, chỉ có anh.
Cô bước đến, đặt vé máy bay lên bàn.
“Em đi nhé.”
“Anh biết.”
“Nếu em thắng, anh có xem không?”
“Anh không cần xem. Anh chỉ cần biết, khi người ta đọc tên em, em có mỉm cười không.”
“Còn nếu em thua?”
“Anh sẽ pha cà phê. Giống như mọi sáng.”
Ngày cô bay, trời đổ mưa lớn.
Anh đứng ở hiên quán, nhìn cơn mưa nặng hạt rơi xuống mái tôn. Tiếng chuông gió ngân dài.
Anh pha hai ly After Rain, một cho cô, một cho mình. Ly của cô, anh đặt bên cửa sổ – chỗ cô vẫn ngồi.
Đêm đó, tin tức tràn ngập mạng: “After Rain thắng lớn. Minh Anh nhận giải Biên kịch xuất sắc nhất.”
Anh nhìn màn hình điện thoại, khẽ mỉm cười.
Rồi anh viết:
“Chúc mừng em. Anh vẫn pha đúng giờ.”
Một tuần sau, cô về.
Không mang theo cúp, không mang theo quà, chỉ mang theo một lọ thủy tinh nhỏ. Cô đặt nó lên bàn.
“Gì đây?” – anh hỏi.
“Không khí của Đà Lạt, Sài Gòn và Singapore. Em gom lại. Nhưng vẫn thiếu một mùi.”
“Mùi gì?”
“Cà phê Hà Nội.”
Anh bật cười.
“Em có biết,” anh nói chậm, “ánh sáng trên sân khấu rồi sẽ tắt. Nhưng ánh sáng từ ly cà phê, nếu giữ đúng lửa, sẽ cháy mãi.”
“Vậy anh giữ giùm em nhé.”
“Anh vẫn đang giữ.”
Cô mỉm cười, gục đầu xuống vai anh. Bên ngoài, trời hửng nắng sau cơn mưa. Ánh sáng xuyên qua khung kính, chiếu lên hai tách cà phê – một đặc, một loãng, nhưng cùng ấm.
Tối đó, cô viết những dòng cuối cùng cho tản văn mới:
“Tôi từng tin rằng, thành công là được nhìn thấy ánh đèn sân khấu phản chiếu lên khuôn mặt mình.
Nhưng giờ tôi hiểu, ánh sáng đẹp nhất không đến từ đèn, mà từ người ngồi trong bóng tối – vẫn lặng lẽ giữ lửa cho bạn sáng.”
Cô đặt bút xuống, ngẩng lên. Anh đang nhìn cô, nụ cười nhẹ như buổi sáng đầu tiên của Slow Morning.
Cô hỏi:
“Anh Nhiên, nếu một ngày After Rain không còn được ai nhớ đến, anh có tiếc không?”
“Không. Vì người anh nhớ là em, chứ không phải cuốn sách.”