Mùa xuân đến muộn.
Hà Nội ướt mưa những ngày tháng ba, những con phố trổ hoa sưa trắng mờ trong sương, khiến mọi thứ nhìn đâu cũng như đang tan ra trong hơi thở. “Slow Morning” vẫn mở cửa đều đặn mỗi sáng, và bên trong, giữa những luồng hương cà phê ấm, Minh Anh và Hạo Nhiên vẫn ngồi cùng nhau, như hai gam màu dịu đã hòa thành một tông duy nhất.
Tưởng chừng như mọi thứ đã an yên. Nhưng đôi khi, chính lúc yên bình nhất, sóng ngầm lại bắt đầu.
Một buổi sáng, khi cô đang chuẩn bị viết bài mới, điện thoại reo. Số từ một nhà sản xuất phim.
“Chúng tôi rất thích After Rain, muốn chuyển thể thành phim truyền hình. Và tất nhiên, chúng tôi muốn cô làm biên kịch chính.”
Cô chết lặng trong giây lát. Giấc mơ mà bất cứ cây bút nào cũng mong đến.
“Thời gian thực hiện dự án?” – cô hỏi.
“Khoảng sáu tháng. Nhưng đoàn phim đặt ở Đà Lạt. Cô phải ở đó toàn thời gian.”
Sáu tháng. Xa Hà Nội, xa quán, xa anh.
Buổi tối, cô mang chuyện kể cho anh nghe.
“Anh biết không, họ muốn làm phim về After Rain.”
“Thật à? Tuyệt quá!” – anh mừng rỡ, mắt sáng lên.
“Nhưng...”
“Nhưng?”
“Em phải đi Đà Lạt nửa năm.”
Nụ cười của anh khựng lại. Một giây thôi, nhưng đủ để cô nhận ra.
“Đà Lạt à...” – anh nhắc lại, giọng chậm hơn. – “Xa thật.”
“Em chưa trả lời. Em chưa biết có nên đi không.”
Anh im.
Cô nhìn anh, nói nhỏ:
“Em sợ đi rồi, mọi thứ giữa mình... sẽ khác.”
Anh đáp sau vài giây lặng:
“Nếu thứ gì thay đổi chỉ vì khoảng cách, thì có lẽ nó chưa đủ mạnh để gọi là ‘giữa mình’.”
Câu nói khiến cô im lặng rất lâu.
Những ngày sau, cô như người đứng giữa hai con đường. Một bên là giấc mơ nghề nghiệp, một bên là bình yên cô đã chọn.
Buổi sáng vẫn ngồi quán, nhưng ánh mắt cô hay lơ đãng. Anh nhận ra, nhưng không hỏi. Anh pha cà phê như cũ, chỉ là mùi vị có thêm chút đắng – thứ đắng của người đang chuẩn bị học cách buông.
Một buổi chiều, quán vắng, anh nói:
“Anh có chuyện muốn kể.”
“Chuyện gì?”
“Lúc anh ở Đà Nẵng, từng có cơ hội mở chuỗi Slow Morning. Người ta đầu tư, anh chỉ cần gật đầu. Nhưng anh từ chối.”
“Tại sao?”
“Vì anh sợ mất hồn quán. Mở rộng là giấc mơ của người khác, không phải của anh.”
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu và lặng.
“Còn em, giấc mơ của em là được viết, được kể. Đừng để sợ hãi biến thành xiềng xích.”
“Nhưng còn anh?”
“Anh ở đây. Anh đã quen với việc chờ.”
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Ba ngày sau, cô ký hợp đồng.
Khi xong xuôi, cô về quán. Anh đang lau quầy, thấy cô bước vào, chỉ cười:
“Anh biết rồi.”
“Anh không giận à?”
“Không. Chỉ hơi buồn vì sáng mai sẽ không thấy em ngồi ở bàn đó nữa.”
Cô bước lại gần, vòng tay ôm anh.
“Nếu Đà Lạt có mưa, anh sẽ pha After Rain chứ?”
“Anh sẽ pha, nhưng chắc không ngon bằng em uống ở đây.”
“Vì sao?”
“Vì ở đây có anh.”
Chuyến đi diễn ra nhanh hơn cô tưởng.
Sáng hôm sau, máy bay cất cánh giữa trời mưa. Nhìn qua ô cửa, cô thấy những giọt nước trượt dài, và đâu đó giữa mưa, cô tưởng như nghe tiếng chuông gió vang lên – tiếng “Slow Morning” chào tạm biệt.
Đà Lạt đón cô bằng cái lạnh ẩm, bằng sương mù và mùi thông. Mỗi sáng, khi đoàn phim họp kịch bản, cô vẫn mang theo cốc cà phê, nhưng dù đổi bao nhiêu quán, không quán nào có vị giống “Slow Morning”.
Tuần thứ hai, anh gửi tin nhắn:
“Hà Nội nắng lắm. Quán vẫn đông. Nhưng hoa cúc họa mi bắt đầu tàn rồi.”
“Ở đây mưa nhiều. Em đang viết cảnh cuối. Lúc nào cũng nhớ mùi cà phê bên anh.”
Tin nhắn cứ vậy qua lại. Ngắn gọn, không ướt át, nhưng đủ khiến hai người sống trong hai thành phố vẫn thấy nhau gần.
Thỉnh thoảng, anh gửi ảnh góc quán, kèm dòng chữ nhỏ:
“Bàn em vẫn chờ.”
Và cô đáp lại:
“Em vẫn viết.”
Tháng thứ hai, công việc dày đặc hơn. Cô bắt đầu nhận những cuộc phỏng vấn, những lời mời hợp tác. Nhà sản xuất muốn cô xuất hiện trước truyền thông nhiều hơn, muốn cô “bớt riêng tư để gần khán giả”.
Một tối, cô đang trả lời phỏng vấn qua Zoom thì đạo diễn nói đùa:
“Minh Anh, cô có người yêu chưa? Cà phê trong truyện chắc có mẫu từ ai đó chứ?”
Cô cười, tránh né: “Chắc chỉ là tưởng tượng thôi ạ.”
Phía bên kia màn hình, ekip cười ồ. Nhưng câu nói đó như viên đá rơi vào mặt nước phẳng trong lòng cô.
Đêm ấy, cô không ngủ được.
Cô nhắn cho anh:
“Nếu một ngày em phải nói dối để giữ bình yên, anh có trách không?”
Anh trả lời:
“Không. Anh chỉ mong, sau câu nói dối đó, em vẫn tìm được cách quay về thật.”
Tháng thứ tư, bộ phim đi vào giai đoạn quay chính. Lịch làm việc của cô kéo dài từ sáng đến khuya. Cô không còn thời gian gọi điện. Tin nhắn thưa dần.
Một tối, cô mở điện thoại thấy ảnh anh đăng: một tách cà phê, bên cạnh dòng chữ:
“Có những buổi sáng không cần ai, nhưng nếu có, sẽ ngon hơn.”
Cô nhìn thật lâu, rồi nhắn:
“Anh đừng chờ em mỗi ngày.”
Anh đáp:
“Anh không chờ ngày. Anh chờ người.”
Cô cười, nước mắt rơi xuống phím điện thoại.
Ba tháng sau, bộ phim đóng máy. Cô trở lại Hà Nội, gầy đi, nhưng ánh mắt rạng rỡ. Cô mang cho anh hộp cà phê mới từ Đà Lạt.
Khi bước vào “Slow Morning”, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ khác là trên quầy có thêm tấm bảng nhỏ:
“After Rain – Đặc biệt dành cho người trở về.”
Anh đang lau ly. Thấy cô, anh dừng lại, chỉ nói:
“Đúng giờ thật.”
Cô bật cười, nước mắt rưng rưng.
Anh pha hai ly, đưa một cho cô.
“Vẫn vị cũ.” – cô nói.
“Không. Hôm nay có thêm hương thông.”
“Anh bỏ thêm vào à?”
“Không. Vì em mang về.”
Chiều hôm đó, họ ngồi cạnh nhau, im lặng nhìn nắng chiếu qua khung cửa. Anh khẽ nói:
“Em biết không, lúc em đi, anh đã nghĩ đến việc mở thêm chi nhánh ở Đà Lạt.”
“Vì em à?”
“Không. Vì anh hiểu, không ai mãi ở một chỗ. Kể cả bình yên, cũng phải học cách di chuyển.”
Cô gật đầu, nắm lấy tay anh.
“Anh Nhiên... lần sau nếu em đi nữa, anh vẫn chờ chứ?”
“Anh không chờ nữa.”
Cô sững người.
“Vì sao?”
“Vì giờ anh biết, em sẽ luôn quay về – không vì lời hứa, mà vì nơi này là nhà.”
Đêm xuống. Quán vắng. Mùi cà phê còn phảng phất.
Cô mở sổ, viết những dòng cuối cùng cho kịch bản:
“Người ta cứ hỏi, After Rain là gì?
Là vị cà phê sau cơn bão, là bình yên sau giông,
Là cái nắm tay im lặng giữa hai người từng đi lạc,
Và là lời nhắc rằng: dù xa đến đâu, nếu tim còn ấm, ta sẽ tìm thấy nhau – đúng giờ.”
Cô khép sổ, ngẩng lên nhìn anh.
Anh đang nhìn cô, ánh mắt ấy vẫn yên như buổi sáng đầu tiên họ gặp nhau.
Cô khẽ nói:
“Em đã viết xong phần cuối rồi.”
“Thế thì để anh pha phần mở đầu.”
Anh đứng dậy, bước ra quầy.
Tiếng nước chạm vào bột cà phê vang lên tách... tách... — âm thanh nhỏ thôi, nhưng với họ, đó là tiếng của thời gian, của một mối tình đã đi qua mùa bão và vẫn còn nguyên mùi thơm.