khi em đến, trái tim tôi dừng lại

Chương 1: Ngày mưa và cuộc gặp gỡ đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa đầu mùa đổ xuống thành phố một cách bất ngờ, từng hạt nước lạnh buốt gõ nhịp trên mặt đường, hối hả như muốn cuốn đi cả hơi thở oi ả của những ngày hè. Phố xá vốn náo nhiệt giờ đây lại lấp lánh trong làn nước mưa, phản chiếu ánh đèn vàng vọt từ những cột đèn đường. Người ta vội vã trú dưới mái hiên, giương ô, hoặc lao nhanh qua dòng người đông đúc.

An Nhiên run nhẹ, tay khư khư ôm chiếc túi xách, mắt ngước nhìn bầu trời xám xịt mà không kìm được một tiếng thở dài. Cô vốn không thích mưa, bởi nó khiến cô nhớ lại nhiều ký ức cũ – những chuyện mà cô luôn muốn giấu thật sâu trong lòng. Nhưng hôm nay, mưa lại buộc cô phải đứng chờ hàng chục phút liền trước cửa phòng triển lãm kiến trúc nổi tiếng trong thành phố.

“Đúng là xui xẻo…” – cô lẩm bẩm. Đáng lẽ buổi phỏng vấn này đã phải diễn ra suôn sẻ nếu không có cơn mưa bất chợt làm tắc đường.

An Nhiên là biên tập viên trẻ của một tạp chí thời trang – công việc tưởng chừng chẳng mấy liên quan đến kiến trúc. Thế nhưng, sếp cô lại giao nhiệm vụ đặc biệt: thực hiện một bài viết chuyên mục mới “Nghệ thuật và đời sống”, lấy nhân vật trung tâm là kiến trúc sư trẻ tài năng – Nguyễn Minh Hạo. Cái tên này cô đã nghe nhiều: từng đạt giải thưởng quốc tế, được xem là niềm hy vọng mới của ngành kiến trúc Việt Nam. Nhưng theo lời đồng nghiệp, anh ta nổi tiếng không chỉ bởi tài năng, mà còn vì tính cách… lạnh lùng đến mức khó chịu.

Đúng lúc An Nhiên đang mải nhìn mưa rơi, một bóng dáng cao lớn bước ra từ trong phòng triển lãm. Anh khoác chiếc áo khoác tối màu, trên tay cầm tập hồ sơ. Khuôn mặt anh góc cạnh, đường nét rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm dưới làn tóc hơi ướt. Dù chỉ thoáng qua, khí chất của anh vẫn toát lên vẻ điềm tĩnh, xa cách.

An Nhiên giật mình. Cô nhận ra ngay – đó chính là nhân vật mà cô phải phỏng vấn hôm nay.

“Anh Minh Hạo?” – Cô cất giọng, vừa gọi vừa bước tới.

Người đàn ông dừng lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô một thoáng. Chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến An Nhiên bất giác tim đập nhanh hơn. Nhưng anh không trả lời ngay.

“Xin lỗi, anh có phải là kiến trúc sư Minh Hạo không? Tôi là An Nhiên, biên tập viên tạp chí Thời Trang & Đời Sống. Tôi đã liên lạc với trợ lý của anh để hẹn phỏng vấn.” – Cô nhanh chóng giới thiệu, nụ cười tươi hiện trên môi như một thói quen nghề nghiệp.

Anh gật đầu, giọng trầm và ngắn gọn:

“À, tôi nhớ rồi. Nhưng hôm nay… trời mưa quá, có lẽ không tiện để trao đổi lâu.”

An Nhiên thoáng bối rối. Cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc gặp này, nếu lỡ mất cơ hội thì khó lòng thuyết phục sếp. Cắn nhẹ môi, cô mạnh dạn nói:

“Chỉ vài phút thôi cũng được. Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh.”

Minh Hạo im lặng. Dường như anh không muốn từ chối thẳng, nhưng cũng chẳng mặn mà đồng ý. Cuối cùng, anh nhìn mưa ngoài phố, rồi khẽ gật:

“Ở đây ồn quá. Nếu cô muốn, chúng ta có thể sang quán cà phê đối diện.”

An Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Dù không dễ dàng, nhưng ít ra cô cũng đã kéo được anh vào cuộc trò chuyện.

Quán cà phê nhỏ nép mình dưới mái hiên gỗ, hơi ấm của đèn vàng và hương cà phê rang xộc lên, xua tan cái lạnh của cơn mưa ngoài kia. Cả hai ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn gỗ sẫm màu.

An Nhiên mở máy ghi âm, ánh mắt sáng lên sự chuyên nghiệp.

“Anh có thể chia sẻ về nguồn cảm hứng trong những thiết kế gần đây không?”

Minh Hạo nhìn cô, đôi mắt không biểu lộ cảm xúc. Giọng anh bình thản:

“Tôi không nghĩ cảm hứng là điều quan trọng. Kiến trúc là để giải quyết vấn đề thực tế. Người ta cần một không gian sống, tôi tìm cách tạo ra nó. Thế thôi.”

Câu trả lời cụt ngủn khiến An Nhiên thoáng ngẩn người. Cô cười gượng, cố gắng điều chỉnh cách đặt câu hỏi.

“Nhưng tôi tin rằng đằng sau những bản vẽ vẫn là tâm hồn của người kiến trúc sư. Với những công trình mang dấu ấn nghệ thuật, chắc hẳn anh có điều gì muốn gửi gắm?”

Lần này, ánh mắt Minh Hạo thoáng dao động. Anh im lặng vài giây trước khi nói:

“Có lẽ chỉ là… ước mơ về một ngôi nhà. Một nơi để người ta có thể bình yên.”

Câu nói ấy ngắn gọn, nhưng lại khiến An Nhiên chợt thấy trái tim mình rung động. Trong giây phút đó, cô nhận ra sau vẻ ngoài lạnh lùng kia, có lẽ còn ẩn giấu những nỗi niềm sâu thẳm.

Cuộc trò chuyện tiếp tục nhưng vẫn bị bao phủ bởi sự dè dặt. An Nhiên cố gắng gợi mở, nhưng Minh Hạo luôn giữ khoảng cách. Tuy vậy, mỗi khi anh nhắc đến kiến trúc, đôi mắt anh lại ánh lên sự đam mê đặc biệt – một thứ ánh sáng khiến cô khó thể rời mắt.

Trời tạnh mưa khi cả hai bước ra khỏi quán. Bầu trời xám đã nhường chỗ cho ánh hoàng hôn dịu nhẹ. Dòng người lại bắt đầu hối hả.

“Cảm ơn anh đã dành thời gian. Tôi sẽ gửi bản thảo cho anh duyệt trước khi đăng.” – An Nhiên lễ phép nói.

Minh Hạo chỉ gật đầu, bàn tay cầm chặt tập hồ sơ. Anh xoay người bước đi, dáng vẻ dứt khoát, như thể cuộc gặp gỡ này chẳng để lại chút dư âm nào.

Nhưng An Nhiên đứng lặng một lúc, mắt dõi theo bóng lưng cao lớn ấy. Không hiểu sao, một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng cô – vừa tò mò, vừa muốn chạm đến điều gì đó đang được anh che giấu.

Cô không ngờ rằng, cuộc gặp gỡ tình cờ trong cơn mưa đầu mùa hôm nay sẽ mở ra một hành trình dài, nơi trái tim cô và anh cùng bước vào một câu chuyện không ai ngờ tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×