khi em đến, trái tim tôi dừng lại

Chương 2: Bản phác thảo bị bỏ quên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm ấy, An Nhiên trở về toà soạn với một tâm trạng lạ lẫm. Trong suốt chặng đường đi, hình ảnh về ánh mắt sâu thẳm của Minh Hạo cứ hiện ra không ngừng. Anh khác hẳn những nhân vật cô từng phỏng vấn – thường thì ai cũng muốn khoe khoang về thành tích, về sự sáng tạo của mình. Nhưng Minh Hạo lại khép mình như một bức tường, càng tiếp xúc càng khiến người ta muốn khám phá bên trong.

“Không biết có phải mình quá tò mò không nhỉ…” – Cô tự lẩm bẩm, tay khẽ siết quai túi xách.

Tối đó, An Nhiên mở máy tính, bắt đầu gõ lại nội dung phỏng vấn. Những câu trả lời ngắn ngủn của Minh Hạo khiến bản thảo của cô trống rỗng đến khó chịu. Nhưng khi nhớ lại câu nói “ước mơ về một ngôi nhà bình yên”, trái tim cô lại mềm xuống. Cô quyết định sẽ viết theo hướng khác – không phải chỉ là bài phỏng vấn khô khan, mà là câu chuyện về một con người, một tâm hồn sau lớp vỏ lạnh lùng kia.

Vài ngày sau, An Nhiên nhận được tin nhắn từ trợ lý của Minh Hạo:

“Anh Hạo sẽ có buổi thuyết trình tại trường Đại học Kiến trúc. Nếu cần thêm thông tin, cô có thể tham dự.”

Không bỏ lỡ cơ hội, An Nhiên nhanh chóng sắp xếp thời gian.

Hội trường ngày hôm đó đông nghịt sinh viên. Trên bục, Minh Hạo mặc sơ mi trắng đơn giản, ánh đèn chiếu vào khiến anh càng thêm nổi bật. Giọng nói của anh không hề hoa mỹ, nhưng từng câu đều chắc chắn, dứt khoát, giống như từng đường kẻ trên bản vẽ.

“Kiến trúc không chỉ là bê tông, gạch đá. Nó là câu chuyện về con người, về ký ức và những giấc mơ. Mỗi công trình, với tôi, là một lời hứa: rằng con người có thể tìm thấy chốn bình yên trong thế giới đầy xô bồ này.”

Tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng. An Nhiên bất giác nhìn anh lâu hơn, nhận ra sự khác biệt. Trên sân khấu, anh không còn là kẻ lạnh lùng, mà là người đàn ông sống trọn với đam mê.

Khi buổi thuyết trình kết thúc, An Nhiên vội chen qua dòng người, định chào anh thì chợt khựng lại. Trên bàn diễn giả, một tập bản phác thảo dày bị bỏ quên. Giấy vẽ bị gấp nhẹ ở góc, bìa dán vài tờ ghi chú nguệch ngoạc.

Cô do dự giây lát, rồi cẩn thận cầm lên. Trong đầu thoáng hiện suy nghĩ: Có nên trả ngay không? Nhưng Minh Hạo đã bị vây quanh bởi sinh viên và giảng viên, chẳng thể chen vào.

“Thôi, để ngày mai mang trả cũng được.” – Cô tự nhủ.

Đêm đó, An Nhiên không kìm được tò mò. Cô đặt tập phác thảo lên bàn, ngắm nghía hồi lâu. Những trang vẽ đầy những nét bút chì sắc sảo, tinh tế đến mức khiến người ta choáng ngợp. Nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn cả là một bức vẽ nằm giữa cuốn sổ: một ngôi nhà nhỏ bên rừng cây, hiên nhà phủ đầy hoa giấy, trước cửa có bóng dáng một cô gái mặc váy trắng đang cười rạng rỡ.

Bàn tay An Nhiên khẽ run. Cô không biết cô gái ấy là ai, nhưng nét vẽ chứa đựng sự dịu dàng đến mức khác hẳn với con người lạnh lùng ngoài đời.

“Anh ấy… cũng từng có một người đặc biệt sao?” – Cô thì thầm.

Trong khoảnh khắc ấy, An Nhiên cảm thấy mình vừa vô tình chạm vào một phần bí mật của Minh Hạo, thứ mà anh không bao giờ kể với bất cứ ai.

Sáng hôm sau, An Nhiên đem tập phác thảo đến văn phòng của Minh Hạo. Trợ lý đón cô, vẻ mặt có chút lo lắng.

“Cảm ơn cô. Anh Hạo tìm tập này cả đêm qua. Cô ngồi chờ một lát nhé, tôi sẽ báo anh.”

Chỉ ít phút sau, Minh Hạo bước ra. Khuôn mặt anh vẫn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại khẽ dừng lại trên cuốn sổ trong tay An Nhiên.

“Cô cầm nó?” – Anh hỏi, giọng hơi khàn.

“Vâng… hôm qua anh bỏ quên trên bàn. Tôi định trả ngay nhưng không kịp. Xin lỗi nếu tôi đã làm anh lo.” – An Nhiên trả lời, giọng có phần lúng túng.

Anh nhận lại cuốn phác thảo, lướt nhanh qua, dường như để chắc chắn không trang nào bị mất. Ánh mắt anh thoáng một tia cảnh giác, rồi tắt đi rất nhanh.

“Cảm ơn.” – Anh nói ngắn gọn. Rồi sau một nhịp ngập ngừng, anh nhìn thẳng vào mắt cô:

“Cô… đã xem bên trong chưa?”

Câu hỏi bất ngờ khiến tim An Nhiên đập mạnh. Cô ấp úng:

“Chỉ… chỉ lướt qua vài trang thôi. Xin lỗi, tôi không có ý xâm phạm.”

Minh Hạo siết nhẹ bìa sổ, đôi mắt sâu thẳm dường như trở nên xa xăm. Anh im lặng một lúc lâu, đến mức An Nhiên có cảm giác mình vừa phạm một sai lầm nghiêm trọng.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ khẽ nói:

“Không sao. Chỉ là… lần sau đừng tò mò quá.”

Giọng anh không nặng nề, nhưng lại khiến An Nhiên thấy như vừa bị ai đó gõ nhẹ vào tim. Cô cúi đầu, lí nhí:

“Vâng… tôi hiểu.”

Không khí rơi vào khoảng lặng. An Nhiên định đứng dậy cáo từ thì Minh Hạo bất chợt lên tiếng:

“Chiều nay tôi có buổi khảo sát công trình ngoại thành. Nếu cô muốn hiểu hơn về công việc của tôi, có thể đi cùng.”

An Nhiên ngẩng phắt lên, đôi mắt mở to. Cô không ngờ anh lại chủ động đưa ra lời mời. Sau thoáng ngỡ ngàng, môi cô khẽ cong lên thành nụ cười:

“Vậy… tôi xin phép nhận lời.”

Minh Hạo gật đầu, không nói thêm. Nhưng An Nhiên biết, khoảnh khắc này đánh dấu một bước ngoặt – từ một cuộc phỏng vấn gượng gạo, giờ đây cô đã có cơ hội thật sự để bước vào thế giới của anh.

Cô không hề hay biết rằng, tập bản phác thảo mà cô vô tình cầm lên đã mở cánh cửa dẫn đến những bí mật sâu thẳm trong trái tim Minh Hạo – và rồi cũng sẽ kéo cô vào một hành trình chẳng thể quay đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×