khi em đến, trái tim tôi dừng lại

Chương 15: Bóng đen theo dõi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, sau khi rời công viên Hoàng Lan, An Nhiên về đến phòng trọ với tâm trạng nặng trĩu. Cô ngồi lặng hàng giờ liền bên cửa sổ, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt lo âu. Những lời Ngọc Diệp nói cứ như vòng dây siết chặt lấy cổ, vừa là lời cảnh báo, vừa là sự đe dọa.

"Nếu muốn sống yên ổn, hãy rời xa Minh Hạo."

Nhưng càng nghĩ, cô càng cảm thấy tức giận. Tại sao ai cũng muốn cô bỏ cuộc? Tại sao sự thật lại phải chôn vùi chỉ để phục vụ cho sự an toàn giả tạo?

Không. An Nhiên không thể.

Dấu hiệu bất thường

Sáng hôm sau, khi bước ra khỏi ngõ nhỏ để đến trường, cô bất giác nhận thấy một bóng người lạ đứng cạnh chiếc xe hơi đen, kính đen, biển số lạ hoắc. Người đó mặc áo khoác dài, đội mũ lưỡi trai, tay cầm điện thoại nhưng ánh mắt thì dõi theo từng bước chân cô.

An Nhiên thoáng rùng mình. Cô giả vờ như không thấy, bước nhanh hơn. Nhưng trong gương cửa kính của một cửa hàng, cô thấy rõ: người đàn ông kia đang lặng lẽ đi theo.

Cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.

Trong suốt quãng đường, cô thử rẽ vào một ngõ khác, rồi vòng ra đường lớn, thậm chí cố tình dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi. Nhưng mỗi lần bước ra, cái bóng kia vẫn xuất hiện, giữ khoảng cách không quá gần, không quá xa.

Đến lúc này, An Nhiên hiểu rằng mình đã thật sự bị theo dõi.

Nỗi sợ xâm lấn

Tối hôm đó, cô khóa cửa phòng cẩn thận, kéo rèm kín mít. Nhưng trái tim vẫn đập loạn, cảm giác bất an đè nặng.

Điện thoại lại reo. Một tin nhắn từ số lạ:

“Đừng xen vào chuyện không thuộc về em. Lần này chỉ là cảnh cáo.”

Bàn tay An Nhiên run run. Cô cắn môi, không biết nên trả lời thế nào. Cái bóng tối ẩn trong thế lực của Trần Gia Thịnh thật sự đã chĩa thẳng vào cô.

Nhưng ngay lúc sợ hãi muốn lùi bước, trong đầu cô hiện lên gương mặt của Minh Hạo – ánh mắt mệt mỏi, lạc lõng, cùng những lời anh nói: “Nếu sự hy sinh của tôi có thể giữ cho người khác được yên ổn, thì đáng giá.”

Không, cô không cho phép. Anh không thể mãi hy sinh như thế.

Quyết định táo bạo

An Nhiên lấy lại bình tĩnh, mở máy tính. Cô bắt đầu tra cứu về Trần Gia Thịnh – người đàn ông xuất hiện ở quán cà phê.

Dù thông tin khá ít ỏi, nhưng sau hàng giờ đào bới, cô cũng phát hiện vài điều:

Ông ta từng là cổ đông lớn trong một công ty truyền thông thiết kế danh tiếng.

Có tin đồn rằng ông ta liên quan đến một vụ bê bối “mua giải” trong giới sáng tạo, nhưng không ai dám đứng ra xác nhận.

Ba năm trước, chính công ty của ông ta là nhà tài trợ lớn nhất cho cuộc thi thiết kế mà Minh Hạo tham gia.

Ghép lại, mọi thứ bắt đầu sáng rõ: Trần Gia Thịnh chính là kẻ đứng sau màn kịch “đạo nhái”.

An Nhiên thở gấp, lòng dâng tràn phẫn nộ. Nhưng đồng thời, nỗi lo cũng dâng lên. Một kẻ như vậy – quyền lực, tiền bạc, quan hệ chằng chịt – liệu cô có đủ sức đối đầu?

Cô nhìn chiếc USB vẫn đặt cạnh bàn phím, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên bề mặt kim loại. Trong lòng, cô thầm nhủ: “Ít nhất, đây là vũ khí duy nhất mình có. Và mình sẽ không để nó rơi vào tay ai khác.”

Bóng đêm áp sát

Đêm muộn. Khi An Nhiên vừa định chợp mắt, tiếng động lạ vang lên ngoài cửa sổ.

Cô bật dậy, tim đập thình thịch. Nhẹ nhàng bước đến, vén một khe nhỏ ở rèm.

Ngoài kia, con hẻm vắng tanh, chỉ có ánh đèn vàng hiu hắt. Nhưng rõ ràng, một bóng người vừa lướt qua.

“Có ai đó…” – Cô thì thào.

Ngay lúc đó, điện thoại lại rung lên. Tin nhắn mới:

“Em đang tự đẩy mình vào chỗ chết.”

An Nhiên hoảng hốt, vội khóa chặt cửa sổ, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng trong sự sợ hãi ấy, một sự ngang bướng lại bùng cháy:

“Nếu họ đã sợ sự thật đến mức phải dọa nạt, vậy thì mình càng phải phơi bày nó.”

Khoảnh khắc quyết tâm

Sáng hôm sau, An Nhiên đến trường như thường lệ. Cô cố tỏ ra bình thản, nhưng ánh mắt luôn cảnh giác. Quả thật, ở góc xa của sân trường, bóng dáng người đàn ông áo khoác đen vẫn hiện diện.

Cô siết chặt quai cặp. Được thôi. Các người muốn theo dõi, tôi sẽ dẫn dắt chính các người đến sự thật.

Trong lòng, An Nhiên đưa ra quyết định: đã đến lúc phải tìm một đồng minh. Người duy nhất cô có thể tin tưởng lúc này – chính là Minh Hạo.

Cho dù anh có từ chối, cho dù anh có xua đuổi, cô vẫn phải kéo anh ra khỏi cái vòng tối tăm này.

Kết thúc mở

Tối hôm đó, An Nhiên bước đến căn hộ của Minh Hạo. Cửa sổ nơi anh ở vẫn sáng đèn. Cô đứng dưới, hít một hơi thật sâu, lòng đầy quyết tâm.

“Anh, lần này em sẽ không cho anh trốn tránh nữa. Dù thế lực kia có mạnh đến đâu, chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt.”

Ánh trăng mờ hắt xuống, bóng cô in dài trên mặt đất. Một hành trình đầy nguy hiểm đã chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×