Buổi tối hôm ấy, trời không có trăng. Những ngọn đèn đường vàng vọt trải dài trên con phố, in bóng An Nhiên thành một dáng nhỏ bé nhưng kiên định. Cô vừa từ quán cà phê trở về, trong đầu vẫn vang vọng những lời nói lạnh lẽo của người đàn ông bí ẩn kia.
"Tò mò quá mức… thường chẳng có kết cục tốt đẹp."
Câu nói như mũi dao cắm sâu vào tim, khiến cô vừa rùng mình, vừa phẫn nộ. Tại sao anh ta lại phải sợ sự thật được phơi bày? Rõ ràng có điều gì đó lớn lao hơn đang che giấu.
Một khởi đầu nguy hiểm
Về đến căn phòng nhỏ của mình, An Nhiên bật máy tính. Cô cắm chiếc USB vào, mở ra từng file. Những bản vẽ gốc của Minh Hạo hiện lên, từng nét phác nguệch ngoạc nhưng tràn đầy ý tưởng. Bên cạnh đó, có vài đoạn ghi chú ngắn, thậm chí có cả bản concept chưa từng được công bố.
Cô gõ tay lên bàn phím, tra cứu các thông tin liên quan đến dự án mà Minh Hạo từng tham gia. Dần dần, cô phát hiện ra một loạt dấu vết: công ty tài trợ cho cuộc thi ba năm trước, ban giám khảo, và… một cái tên xuất hiện nhiều lần trong các tài liệu: Trần Gia Thịnh.
Cái tên ấy khớp với dáng vẻ của người đàn ông trung niên trong quán cà phê.
Tim An Nhiên đập mạnh. Vậy ra ông ta chính là kẻ đứng sau tất cả. Nhưng ông ta có quyền lực gì để khiến cả giới thiết kế “ngầm” im lặng suốt ba năm?
Cô định tiếp tục tìm kiếm thì điện thoại chợt reo lên. Số lạ.
Cuộc gọi bất ngờ
“Alô?” – An Nhiên bắt máy.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ trầm thấp nhưng đầy quyến rũ:
“An Nhiên, phải không?”
“Vâng… là tôi. Xin lỗi, ai vậy?”
Người phụ nữ khẽ cười. “Tôi nghĩ chúng ta nên gặp nhau. Về chuyện của Minh Hạo.”
An Nhiên giật mình, tim run lên. “Cô là ai?”
“Ngọc Diệp.” – Giọng nói kia nhấn nhá, như cố tình quan sát phản ứng của cô.
Trong khoảnh khắc, căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở. Cái tên này, An Nhiên đã từng nghe từ chính miệng Minh Hạo. Người con gái ấy – quá khứ của anh.
“Tại sao… cô lại muốn gặp tôi?” – An Nhiên dè dặt hỏi.
“Để khuyên em dừng lại.” – Ngọc Diệp đáp gọn. – “Nếu còn quý mạng sống, đừng tiếp tục điều tra nữa.”
Nói xong, điện thoại tắt ngúm, để lại trong tai An Nhiên tiếng tút dài rợn người.
Gặp gỡ trong bóng đêm
Hôm sau, An Nhiên nhận được một tờ giấy nhỏ kẹp dưới cửa phòng trọ. Chỉ ghi duy nhất một dòng:
“Công viên Hoàng Lan, 9 giờ tối.”
Không cần ký tên, nhưng cô biết chắc chắn là Ngọc Diệp.
Đêm xuống, công viên Hoàng Lan chìm trong ánh đèn mờ ảo. An Nhiên ngồi chờ trên băng ghế đá, tay siết chặt túi xách. Lòng cô vừa căng thẳng, vừa hiếu kỳ.
Một lúc sau, tiếng giày cao gót vang lên. Từ trong bóng tối, Ngọc Diệp xuất hiện. Cô ta mặc váy ôm màu đen, mái tóc uốn gợn sóng, môi đỏ rực. Dáng vẻ sang trọng, quyến rũ nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
“Em là An Nhiên.” – Ngọc Diệp cất tiếng, nụ cười mỉm nhạt nhẽo. – “Không ngờ, em lại gan đến thế.”
An Nhiên nuốt khan, nhưng vẫn đáp: “Tôi chỉ muốn làm rõ sự thật. Minh Hạo không đáng phải chịu oan uổng.”
Ngọc Diệp nhìn cô một lượt, ánh mắt pha chút thương hại. “Sự thật à? Em nghĩ em đủ sức đối đầu với họ sao? Em còn quá non nớt.”
“Nhưng nếu tất cả đều im lặng, thì ai sẽ cứu anh ấy?” – An Nhiên gắt lên.
Ngọc Diệp bật cười, nhưng tiếng cười lạnh lẽo: “Minh Hạo không cần em cứu. Anh ấy đã chấp nhận số phận của mình. Thứ anh ấy cần… không phải một cô gái liều lĩnh kéo anh vào rắc rối.”
An Nhiên siết chặt nắm tay, trái tim như bị kim châm. “Vậy còn cô? Cô từng yêu anh ấy, tại sao lại bỏ mặc anh ấy như thế?”
Ngọc Diệp khựng lại, ánh mắt lóe lên tia đau đớn. Nhưng chỉ thoáng qua, rồi lập tức biến mất sau lớp vỏ bọc lạnh lùng.
“Có những điều em sẽ không bao giờ hiểu được.” – Cô ta quay người, giọng nhẹ nhưng đầy uy hiếp. – “Nếu muốn sống yên ổn, hãy rời xa Minh Hạo. Coi như chưa từng biết anh ấy.”
Quyết tâm không lùi bước
Ngọc Diệp bỏ đi, bóng dáng cao gầy khuất dần sau hàng cây. An Nhiên ngồi lại, gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến cô rùng mình. Nhưng trong lòng, một ngọn lửa bướng bỉnh cháy rực:
“Không. Em sẽ không bỏ cuộc. Dù cô ta hay ông ta có ngăn cản, em vẫn phải đi đến cùng.”
An Nhiên biết, con đường trước mặt ngày càng nguy hiểm. Nhưng mỗi lần nghĩ đến đôi mắt u tối của Minh Hạo, trái tim cô lại mạnh mẽ hơn.
Sự thật – nhất định phải được phơi bày.