Buổi sáng đầu tuần, bầu trời xám nhẹ phủ lên thành phố một sắc mờ dịu. Lâm Nhi đứng trước tòa nhà kính cao vút mang tên “Tống Group”, hai bàn tay nắm chặt túi xách, tim đập loạn. Đây là ngày đầu tiên cô chính thức bước chân vào công ty – nơi từng là ước mơ của bao sinh viên marketing mới ra trường. Bên trong tòa nhà, không khí nghiêm túc và chuyên nghiệp bao trùm khắp không gian. Từ sảnh đến thang máy, ai cũng đi vội với ánh mắt tập trung, tai đeo tai nghe, tay cầm laptop. Cô khẽ cúi đầu, vừa đi vừa tự nhủ: “Bình tĩnh, Nhi, chỉ là công ty thôi, không phải chiến trường.”
Phòng làm việc của cô nằm ở tầng 28 – tầng của ban điều hành và bộ phận chiến lược. Vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã cảm nhận rõ sự khác biệt. Mọi thứ đều tối giản, tinh tế, ánh sáng trắng pha chút vàng từ cửa kính tạo nên cảm giác vừa nghiêm nghị vừa lạnh lẽo. Người hướng dẫn cô – chị Phương, trưởng phòng nhân sự – mỉm cười giới thiệu: “Đây là phòng kế bên của giám đốc điều hành, Tống Duy Khải. Em sẽ phụ trách mảng hỗ trợ hành chính cho nhóm chiến lược trong hai tháng thử việc.” Câu “giám đốc điều hành” khiến cô khẽ nuốt nước bọt. Cái tên ấy cô từng nghe nhiều lần: Tống Duy Khải – người đàn ông đứng sau những chiến dịch truyền thông khiến thương hiệu nhỏ trở thành hiện tượng. Nhưng cũng là người nổi tiếng lạnh lùng, khó gần, không chấp nhận sai sót.
Cô cúi chào lễ phép khi thấy anh đi ngang qua. Người đàn ông cao lớn, vest đen chỉnh tề, dáng đi thẳng, ánh mắt trầm lạnh như mặt hồ mùa đông. Anh chỉ gật nhẹ, không nói một lời. Khoảnh khắc ấy khiến tim cô khựng lại, vừa kính sợ vừa tò mò.
Buổi sáng trôi qua chậm rãi. Nhi được giao sắp xếp hồ sơ dự án “Nhịp chậm” – một chiến dịch marketing kết hợp giữa công ty và chuỗi cà phê nổi tiếng. Cô chăm chú làm, ghi chú tỉ mỉ từng chi tiết, lòng tự nhủ phải làm thật tốt để gây ấn tượng trong ngày đầu. Nhưng rồi, tai họa ập đến.
Khoảng 3 giờ chiều, khi Nhi đang in tài liệu, cô lỡ tay xóa nhầm file gốc chứa dữ liệu khảo sát khách hàng. Máy tính không lưu bản sao. Cô tái mặt, luống cuống đến mức tay run. Cả nhóm hoảng hốt, trưởng nhóm Lê Nam vội nói: “File đó gửi cho giám đốc trước 5 giờ, không có là chết chắc.” Cô cố gắng khôi phục, nhưng vô ích. Một tiếng thở dài đầy thất vọng vang lên từ phía cửa. Giọng trầm của Tống Duy Khải cất lên, lạnh buốt: “Ai là người phụ trách lưu trữ dữ liệu?” Mọi người im lặng. Lê Nam ngập ngừng chỉ tay về phía cô.
Ánh mắt anh dừng lại nơi cô, không giận dữ bộc phát mà chỉ sâu, sắc và khiến người khác tự thấy mình nhỏ bé. “Theo tôi vào phòng.” Giọng anh thấp, ngắn gọn, không cho phản kháng. Cô cúi đầu theo sau, tim đập như trống. Cánh cửa phòng giám đốc khép lại, không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ. Anh đặt laptop lên bàn, mở lại thư mục. “Em mới vào hôm nay?” Anh hỏi, giọng bình thản. Cô khẽ gật đầu. “Vâng, tôi... xin lỗi, tôi lỡ tay xóa nhầm...” Anh không nhìn cô, chỉ đáp: “Trong công việc, ‘lỡ tay’ không tồn tại.” Câu nói như nhát dao cứa vào lòng. Cô cắn môi, mắt cay xè, cố không để nước mắt rơi.
Một lúc sau, anh khẽ thở ra, giọng dịu đi nhưng vẫn lạnh: “Tôi có bản sao trên máy chủ. Lần sau, trước khi thao tác, phải sao lưu. Rời đi đi.” Cô cúi chào, giọng run: “Cảm ơn giám đốc.” Khi cánh cửa đóng lại, cô đứng dựa tường, trái tim vừa được thả ra khỏi nỗi sợ nhưng lại nặng trĩu xấu hổ.
Tối hôm đó, khi mọi người về gần hết, cô vẫn ngồi ở bàn, nhập lại toàn bộ dữ liệu để kiểm tra. Tống Duy Khải bước ra, dừng lại trước bàn cô. Anh nhìn chiếc đồng hồ đeo tay rồi nói ngắn gọn: “Giờ này vẫn chưa về?” Cô ngẩng đầu, vội đáp: “Tôi muốn làm lại bản thống kê cho đầy đủ, để sáng mai anh xem.” Anh im lặng một lát, rồi nói: “Đừng gọi tôi là ‘anh’, trong công việc gọi ‘giám đốc’.” Cô đỏ mặt, lí nhí: “Vâng, giám đốc.” Anh khẽ gật đầu, bỏ đi. Nhưng khi ánh đèn thang máy khép lại, cô thoáng thấy anh dừng bước, ánh mắt hơi dịu đi.
Ngày hôm sau, Nhi đến sớm hơn thường lệ. Cô pha hai ly cà phê – một cho mình, một cho anh – đặt lên bàn tiếp khách. Anh bước vào, nhìn ly cà phê, hỏi: “Của ai đây?” Cô khẽ nói: “Của giám đốc. Tôi thấy sáng nay anh chưa uống gì.” Anh nhìn ly cà phê trong giây lát, rồi khẽ nói: “Cà phê của tôi uống không đường.” Cô giật mình, ấp úng: “Tôi... xin lỗi, tôi sẽ nhớ.” Anh không nói gì thêm, nhưng buổi trưa hôm ấy, cô nhận được tin nhắn nội bộ ngắn gọn: “Tốt, tài liệu sáng nay hoàn chỉnh.” Một chữ “tốt” khiến cô cười suốt buổi chiều.
Những ngày sau đó, cô được anh giao thêm việc, từ hỗ trợ chiến lược, lên kế hoạch truyền thông, đến tổng hợp dữ liệu. Dần dần, cô nhận ra phía sau vẻ lạnh lùng của anh là sự tỉ mỉ đến khắc nghiệt, nhưng cũng công bằng. Anh không la mắng vô lý, chỉ yêu cầu sự chính xác tuyệt đối. Mỗi lần anh đứng cạnh, chỉ cho cô từng lỗi nhỏ trong bảng số liệu, cô lại thấy nhịp tim mình lỡ mất một nhịp.
Một buổi tối cuối tuần, cô được anh gọi vào phòng để cùng chỉnh lại slide thuyết trình. Bên ngoài, mưa rơi lách tách trên khung kính. Ánh đèn vàng phủ lên gương mặt anh – sắc nét, tĩnh lặng, ánh mắt tập trung vào màn hình. Khi cô nghiêng người qua để xem, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô nghe rõ hơi thở anh. Một thoáng ngượng ngùng thoáng qua, cô vội lùi lại, tay chạm vào ly nước trên bàn khiến nước đổ tràn ra giấy. “Xin lỗi!” – cô luống cuống. Anh rút khăn giấy, khẽ đặt vào tay cô. “Không sao. Bình tĩnh.” Giọng anh nhẹ hơn mọi khi, gần như một lời an ủi.
Khoảnh khắc đó, cô nhận ra con người tưởng chừng vô cảm kia cũng có lúc ấm áp đến lạ. Anh không nói thêm, chỉ tiếp tục làm việc, nhưng ánh mắt anh khi lướt qua cô đã khác – không còn là sự nghiêm khắc lạnh lùng, mà là một điều gì đó dịu dàng và xa xăm.
Đêm ấy, khi về đến nhà, cô nằm nhìn trần, lòng tràn đầy cảm xúc lạ lùng. Giữa thế giới công việc khô khan, dường như cô đã vô tình chạm phải một góc mềm trong tâm hồn người đàn ông ấy.
Còn anh, trong căn phòng yên tĩnh của tầng 28, ngồi nhìn màn hình máy tính trống trơn. Ly cà phê trên bàn đã nguội, nhưng khóe môi anh lại khẽ cong. Anh không hiểu vì sao, chỉ biết rằng từ hôm cô bước vào phòng anh, văn phòng vốn lạnh lẽo bỗng trở nên... có hơi ấm.