khi giám đốc không còn lạnh lùng

Chương 2: Giới hạn và ánh nhìn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng đầu tuần rọi xuống qua những tấm kính cao tầng, hắt lên mặt bàn làm việc một vệt sáng dài. Lâm Nhi ngồi chỉnh lại tập hồ sơ, cố giấu đi sự mệt mỏi sau một đêm thao thức. Cô không hiểu sao hình ảnh Tống Duy Khải lại lặp đi lặp lại trong đầu mình, từ giọng nói trầm đến cái cách anh nghiêng đầu nhìn màn hình. Cô tự cười thầm, tự trách mình ngốc – đó chỉ là sếp thôi, một người nghiêm khắc, khó gần, không bao giờ để cảm xúc xen vào công việc. Nhưng trái tim cô lại không nghe theo lý trí, cứ đập nhanh mỗi khi nghĩ đến ánh mắt ấy.

Khoảng chín giờ, anh bước vào, dáng đi điềm tĩnh như mọi khi, áo sơ mi trắng, cà vạt xanh than, tay cầm tập tài liệu. Ánh mắt anh dừng lại chỗ cô, rồi nhanh chóng nhìn sang màn hình. “Báo cáo dự án ‘Nhịp chậm’ đâu rồi?” Anh hỏi. Cô đưa ngay bản in, hơi run tay: “Tôi đã cập nhật thêm phần phân tích khách hàng trẻ theo yêu cầu của giám đốc.” Anh gật nhẹ, giở từng trang, đôi mày khẽ nhíu lại. Cô đứng im, tim đập loạn, chờ đợi phản ứng. Một lúc sau, anh đặt bút xuống: “Phần này làm khá tốt. Cấu trúc rõ ràng, dữ liệu hợp lý. Nhưng lần sau, khi trình bày, tránh dùng màu cam trong biểu đồ. Nó làm mất sự chuyên nghiệp.” Cô mím môi, gật đầu. Dù lời nhận xét hơi lạnh, nhưng từ “khá tốt” đối với anh là cả một sự khích lệ lớn.

Trưa hôm đó, cả phòng được mời ăn trưa cùng ban điều hành để chuẩn bị cho buổi họp chiến lược. Nhi ngồi cuối bàn, lặng lẽ quan sát. Tống Duy Khải ngồi ở đầu bàn, nói chuyện với các trưởng phòng bằng giọng bình thản, ngắn gọn. Mỗi khi có ai đó phát biểu, anh chỉ cần một câu nhận xét là đủ khiến người kia phải xem lại cách trình bày. Dù vậy, không ai ghét anh, bởi sự chính xác của anh khiến họ nể trọng. Khi người phục vụ rót rượu vang, anh khẽ lắc đầu: “Tôi không uống trong giờ làm việc.” Một chi tiết nhỏ, nhưng khiến cô cảm phục. Anh là kiểu người không để bản thân sơ suất dù chỉ một lần.

Sau bữa trưa, cô ra ban công tầng 28 hít thở. Dưới kia, dòng xe cuộn như sông chảy. Cô tự hỏi, trong thế giới rộng lớn ấy, liệu có bao nhiêu người giống anh – sống nguyên tắc đến mức gần như tách biệt khỏi cảm xúc? “Suy nghĩ gì mà xa xăm thế?” – giọng anh vang lên phía sau khiến cô giật mình. Cô quay lại, thấy anh đứng cách vài bước, tay cầm điện thoại, ánh mắt dịu hơn mọi khi. “Tôi... chỉ đang nhìn cảnh thôi ạ.” Anh tiến lại gần, ánh nắng rọi lên áo anh khiến những đường nét trở nên mềm hơn thường ngày. “Tầng này cao quá, nhưng gió mát.” Anh nói khẽ. Cô không dám đáp, chỉ cúi đầu. Anh quay sang, hỏi: “Em học ngành marketing thật à?” Câu hỏi làm cô ngạc nhiên, vì anh chưa bao giờ quan tâm chuyện cá nhân nhân viên. “Dạ, tôi học Đại học Kinh tế, chuyên ngành marketing chiến lược.” Anh gật đầu, nụ cười thoáng qua như gió. “Tốt, ít nhất em chọn đúng hướng. Nhưng nhớ, lý thuyết không đủ, marketing là phải cảm nhận được con người.” Câu nói ấy khắc sâu trong cô suốt buổi chiều.

Khi tan làm, cô cùng đồng nghiệp xuống thang máy. Nhưng thang máy lại dừng đột ngột ở tầng 14 do trục trặc. Mọi người hoảng, đèn tắt rồi bật chớp. Nhi hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Một giọng nam trấn an: “Không sao, hệ thống an toàn vẫn hoạt động.” Cô nhận ra đó là anh – Tống Duy Khải, đứng ngay phía sau. Trong bóng tối mờ, hơi thở của mọi người hòa lẫn, nhưng giọng anh vẫn trầm và chắc: “Bình tĩnh. Đã báo kỹ thuật rồi.” Cô nắm chặt túi, bàn tay anh khẽ chạm nhẹ vai cô, như một cách trấn an. Tim cô như ngừng đập. Năm phút sau, đèn bật sáng, cửa mở ra, mọi người thở phào. Anh bước ra đầu tiên, quay lại nói: “Mọi người ổn chứ?” Cô gật đầu. Ánh mắt anh dừng lại một giây, rồi rời đi. Nhưng giây đó đủ để cô nhớ mãi.

Ngày hôm sau, trong phòng họp lớn, buổi trình bày dự án bắt đầu. Đây là lần đầu Lâm Nhi được tham dự cùng ban lãnh đạo. Cô hồi hộp, tay cầm laptop, tim đập nhanh. Khi đến phần trình bày của nhóm, cô đứng dậy, giọng hơi run: “Dự án ‘Nhịp chậm’ hướng đến nhóm khách hàng trẻ, mong muốn tạo nên khoảng lặng giữa guồng quay hiện đại…” Mọi ánh mắt dồn về cô. Khi cô dừng lại vì quên mất câu, một giọng nói trầm vang lên từ đầu bàn: “Tiếp tục đi, đừng nhìn vào tôi.” Cô ngẩng lên, thấy anh đang nhìn thẳng, ánh mắt bình tĩnh nhưng có gì đó như khích lệ. Cô hít sâu, tiếp tục nói trôi chảy hơn, kết thúc bằng tràng pháo tay nhẹ. Sau buổi họp, anh chỉ nói một câu: “Khá hơn tôi tưởng.” Câu nói ngắn ngủi, nhưng khiến cô suýt bật cười vì hạnh phúc.

Chiều hôm đó, khi chuẩn bị về, cô nhận được tin nhắn nội bộ: “Lên phòng tôi.” Tim cô lại nhảy nhịp. Cô bước vào, thấy anh đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra thành phố rực sáng ánh đèn. Anh hỏi: “Em có biết lý do tôi để em thuyết trình hôm nay không?” Cô lắc đầu. Anh quay lại, ánh mắt sâu: “Vì tôi muốn xem em có thể chịu được áp lực không. Trong môi trường này, kỹ năng không quan trọng bằng sự bình tĩnh.” Cô đáp nhỏ: “Tôi hiểu rồi.” Anh tiến đến gần hơn, giọng trầm thấp: “Tốt. Và nhớ, đừng bao giờ run chỉ vì có tôi ở đó.” Câu nói như lời cảnh báo, nhưng lại khiến cô thấy ấm. Anh cầm áo khoác, đi ra ngoài, để lại hương nước hoa nhè nhẹ vương lại.

Những ngày tiếp theo, cô dần thân thuộc hơn với nhịp làm việc của anh. Họ ít nói, nhưng khi cần, chỉ cần một ánh mắt là hiểu ý. Có lần, anh đang bận họp trực tuyến với đối tác nước ngoài, cô lặng lẽ đặt ly cà phê không đường lên bàn. Khi anh ngẩng lên, chỉ nhìn ly cà phê rồi nhìn cô, không nói gì. Nhưng đến cuối ngày, cô thấy một mảnh giấy nhỏ đặt trên bàn: “Cảm ơn, cà phê ngon.” Chữ viết tay của anh, gọn gàng, thẳng hàng – nhưng khiến tim cô run rẩy.

Một buổi tối muộn, khi phòng làm việc chỉ còn ánh đèn vàng, anh bước đến, tay cầm tập hồ sơ dày. “Em rảnh không? Hỗ trợ tôi rà lại nội dung bản hợp đồng này.” Cô gật đầu. Hai người cùng ngồi bên bàn dài, đối diện nhau, tiếng gõ bàn phím hòa cùng tiếng gió từ điều hòa. Bất chợt, điện thoại anh đổ chuông. Anh nhìn màn hình, ánh mắt khẽ đổi. “Tôi phải nghe máy, em tiếp tục đi.” Anh ra ngoài, giọng nói trầm khàn vang lên sau cánh cửa: “Ừ, mẹ, con biết rồi... không, con bận... con sẽ về cuối tuần.” Cô ngẩng đầu, lần đầu nghe trong giọng anh có chút mệt mỏi. Khi anh quay lại, cô giả vờ không nghe thấy, chỉ mỉm cười: “Giám đốc, phần này có cần thêm điều khoản thanh toán không?” Anh ngồi xuống, gật đầu, ánh mắt hơi trầm: “Tùy em đề xuất. Tôi tin em.” Cô ngỡ ngàng. Hai chữ “tôi tin” từ người như anh chẳng khác nào lời khen lớn nhất.

Khi ra về, cô bước vào thang máy, vẫn thấy anh còn đứng lại trong văn phòng. Ánh sáng chiếu lên gương mặt anh, lặng lẽ, cô đơn. Cửa thang máy khép lại, nhưng hình ảnh ấy khắc sâu trong trí nhớ cô.

Đêm hôm đó, cô viết nhật ký: “Có lẽ anh ấy không lạnh lùng như mọi người nói. Có thể, anh chỉ đang giấu đi một phần trái tim để không bị tổn thương.” Cô không biết rằng, cùng lúc đó, trong căn phòng tầng 28, Tống Duy Khải đang mở lại email báo cáo của cô, ngón tay khẽ dừng ở dòng ký tên “Lâm Nhi”. Ánh mắt anh dịu lại, khoé môi cong nhẹ – một nụ cười hiếm hoi mà chính anh cũng không nhận ra.

Và như thế, giữa những bản hợp đồng, chiến lược và áp lực, một mối dây vô hình đang dần siết lại, mảnh nhưng bền chặt. Không ai biết khi nào nó sẽ siết đến mức khiến cả hai không thể thoát ra, chỉ biết rằng từ giây phút ấy, cả hai đã bước qua một ranh giới – giữa lý trí và cảm xúc, giữa công việc và trái tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×