Tin tức “Giám đốc trẻ Tống Duy Khải bị đình chỉ công tác do nghi vấn thiên vị nhân sự” xuất hiện trên trang đầu của ba tờ báo lớn trong buổi sáng hôm đó. Dòng chữ in đậm, gọn gàng, nhưng như lưỡi dao lạnh lẽo cắm vào tim những người trong công ty. Ở tầng 28, không khí nặng đến mức ai cũng nói nhỏ lại. Mỗi người lướt qua màn hình, mắt liếc sang phòng giám đốc — nơi nay cửa đóng, đèn tắt. Một số người tỏ vẻ tiếc, số khác thì cười thầm. Thương trường chưa bao giờ có chỗ cho cảm xúc.
Ở chi nhánh phụ, Lâm Nhi ngồi lặng trước màn hình máy tính. Cô đọc đi đọc lại bài báo, từng dòng, từng chữ, rồi tắt máy. Tay cô run nhẹ. Tin đồn đã biến thành sự thật — không phải vì có chứng cứ, mà vì người ta muốn tin. Và người ta luôn tin thứ khiến họ hả hê nhất. Cô nghe tim mình đập nhanh, nhưng trong đầu chỉ có một câu: “Anh đã nói sẽ lo, và anh giữ lời – dù là cách tàn nhẫn nhất.”
Buổi trưa, điện thoại cô rung. Một tin nhắn nội bộ từ bộ phận kiểm toán nhân sự: “Mời cô Lâm Nhi lên làm việc, 14h00 tại văn phòng chính.” Cô ngồi yên vài giây, rồi đứng dậy, khoác áo. Mưa lất phất ngoài trời, từng hạt rơi lên áo, thấm lạnh.
Khi cô bước vào phòng họp tầng 27, ba người ngồi chờ sẵn. Một người đàn ông lớn tuổi, giọng trầm: “Cô Lâm Nhi, cô có thể nói lại mối quan hệ của mình với giám đốc Tống Duy Khải?”
Cô bình tĩnh đáp: “Quan hệ công việc.”
“Không có gì ngoài công việc?”
“Không.”
“Cô có từng nhận bất kỳ đặc quyền nào từ anh ta – như thăng chức, thưởng thêm, hoặc can thiệp trực tiếp vào quyết định của dự án?”
“Không.”
“Vậy tại sao anh ta lại nhận hết lỗi thay cô?”
Câu hỏi ấy khiến không khí ngưng lại. Cô im lặng vài giây, rồi nói khẽ: “Vì anh ấy là người hiểu rõ mọi chuyện, và vì tôi không đủ quyền lực để được lắng nghe.”
Một người khác đập nhẹ bút xuống bàn: “Cô có bằng chứng chứng minh mình không liên quan?”
“Có.” – cô đáp, lấy USB trong túi, cắm vào máy. Màn hình hiện lên hàng loạt bản ghi nội bộ, thư trao đổi giữa cô và các nhóm khác – tất cả đều thể hiện công việc rõ ràng, không có gì mờ ám.
“Dữ liệu này từ đâu ra?”
“Từ hệ thống lưu trữ phụ của dự án. Tôi từng sao lưu toàn bộ, đề phòng rủi ro.”
Người đàn ông lớn tuổi nhìn cô, ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên và thán phục: “Cô cẩn thận thật. Nhưng chuyện này vẫn cần xác minh thêm.”
Cô gật đầu: “Tôi chỉ muốn nói rằng, nếu anh ấy sai, anh ấy không cần bảo vệ tôi. Còn nếu anh ấy đúng, thì đừng để sự im lặng của tôi biến anh ấy thành kẻ có tội.”
Buổi thẩm tra kết thúc, cô ra khỏi phòng trong tiếng mưa rơi nặng hạt. Trên hành lang, cô gặp Trần Vy đang cầm dù. Vy mỉm cười, giọng nhẹ như dao: “Cô đến để thanh minh à? Trễ rồi. Trò chơi này kết thúc rồi, Lâm Nhi.”
Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt Vy: “Trò chơi à? Tôi không biết cô đang chơi thứ gì, nhưng cô nên nhớ – mọi thứ cô làm đều để lại dấu vết.”
Vy cười khẩy: “Tôi không để lại gì cả, vì tôi làm mọi thứ hợp pháp. Cô thì khác – chỉ cần một tấm hình, mọi người sẽ chọn tin vào điều họ muốn.”
Cô nhìn Vy thật lâu, giọng khẽ: “Tôi từng nghĩ chị thông minh. Nhưng hóa ra chị chỉ biết phá người khác để đứng cao hơn.”
Vy nheo mắt: “Em còn trẻ, chưa hiểu đâu. Trong môi trường này, ai mềm lòng thì chết trước.”
“Có thể. Nhưng tôi thà bị tổn thương còn hơn biến thành người như chị.” – Nhi nói, rồi quay đi.
Buổi tối, cô về phòng trọ, mở laptop, kiểm tra lại thư mục sao lưu. Trong đó có một đoạn video từ camera cuộc họp trước khi cô bị điều chuyển – camera ghi âm tự động hệ thống. Trong đoạn đó, giọng Vy vang lên rõ ràng: “Nếu cô ta không đi, tôi sẽ để mọi người thấy cô ta ở lại bằng cách nào.” Rồi là tiếng đáp nhỏ của Khải: “Cô đang đi quá xa.” Nhi nhìn màn hình, tay cô siết lại. Cô không định tung ra thứ này – nhưng giờ, im lặng nghĩa là đồng lõa.
Đêm đó, cô soạn một email:
Gửi: Hội đồng quản trị
Tiêu đề: Bằng chứng liên quan đến vụ việc đình chỉ Giám đốc điều hành.
Nội dung ngắn gọn, không biện minh, không oán trách. Chỉ có đường dẫn file video và một dòng chữ: “Tôi không muốn minh oan cho bản thân, tôi chỉ muốn một người không bị trừng phạt vì sự thật.”
Cô gửi.
Sáng hôm sau, cả công ty chấn động. Video rò rỉ từ hệ thống nội bộ, lan truyền với tốc độ chóng mặt. Dưới đoạn video, là hàng loạt bình luận: “Hóa ra giám đốc bị hãm hại.” – “Cô Vy kia đúng là cáo già.” – “Đây mới là lý do thật.”
Trần Vy bước vào phòng, mặt tái. “Ai dám…” – cô ta lẩm bẩm, mở laptop. Email phản hồi từ hội đồng chỉ có một dòng: “Mời cô tạm thời dừng công tác để phục vụ điều tra.”
Buổi chiều, Tống Duy Khải được gọi lên lại văn phòng. Khi bước ra khỏi thang máy, mọi người đều im. Anh không nói, chỉ gật nhẹ. Trong cuộc họp khẩn, anh trình bày ngắn gọn: “Tôi không có nhu cầu biện minh. Sự thật đã nói đủ. Tôi chỉ mong từ nay, công ty học được một điều – đôi khi, sự công bằng không nằm trong quy tắc, mà nằm trong lòng người.”
Sau buổi họp, anh đi thẳng đến chi nhánh phụ. Lâm Nhi đang ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa. Khi thấy anh, cô đứng dậy, khựng lại. “Anh không nên đến đây.” – cô nói. Anh đáp: “Tôi phải đến. Em gửi video đó à?”
“Phải.”
“Tại sao?”
“Vì tôi không muốn anh gánh lỗi thay người khác.”
Anh nhìn cô, giọng thấp: “Em biết làm vậy có thể mất việc không?”
Cô mỉm cười: “Nếu vì sự thật mà mất việc, tôi vẫn thấy xứng đáng.”
Anh bước đến gần, ánh mắt ấm mà mệt mỏi: “Em vẫn không thay đổi. Lúc nào cũng chọn điều đúng, dù nó làm em đau.”
“Còn anh?” – cô hỏi. “Anh vẫn chọn im lặng, dù nó giết anh từng chút.”
Anh khẽ cười, rồi bất ngờ nắm lấy tay cô. “Tôi đã im lặng quá lâu rồi, Nhi. Từ hôm em rời đi, tôi nhận ra, tôi sợ mất tất cả – nhưng thứ tôi sợ nhất không phải mất chức, mà là mất em.”
Cô đứng lặng. Bên ngoài, tiếng mưa rơi dày đặc, như tiếng tim đập. “Anh đang nói gì thế?” – cô khẽ hỏi.
“Tôi nói thật. Nếu thế giới này nghĩ tôi yếu đuối vì yêu em, thì cứ để họ nghĩ vậy.”
“Anh đang tự phá hủy mình.”
“Không, tôi đang cứu mình khỏi sự trống rỗng.” – anh đáp.
Cô lùi một bước, nước mắt lăn dài: “Tôi không muốn là lý do khiến anh bị tổn thương thêm nữa.”
Anh siết nhẹ tay cô: “Em không khiến tôi tổn thương, em khiến tôi biết mình vẫn còn cảm xúc.”
Cô khẽ nói, giọng run: “Nếu chúng ta bắt đầu lại… điều gì sẽ đảm bảo không ai bị tổn thương?”
Anh nhìn sâu vào mắt cô: “Không ai đảm bảo được gì. Nhưng tôi biết, nếu không thử, tôi sẽ hối hận cả đời.”
Khoảnh khắc ấy, tất cả lý trí trong cô tan biến. Cô không trả lời, chỉ rút tay ra khẽ, nhưng anh không giữ lại. Anh để cô chọn. Cô nhìn anh – người đàn ông từng lạnh lùng, giờ đứng đó, bình yên và thật đến mức tim cô đau.
Một cơn gió mạnh thổi qua, cửa sổ đập vào tường, vang tiếng “cạch”. Cô giật mình, rồi bật cười giữa nước mắt: “Anh biết không, tôi từng ghét tiếng mưa vì nó làm tôi thấy cô đơn. Nhưng hôm nay, tiếng mưa nghe lại… ấm.”
Anh cười khẽ: “Vì em không còn nghe nó một mình nữa.”
Ngày hôm sau, thông báo chính thức từ tập đoàn được gửi đến toàn hệ thống:
“Sau khi điều tra, Hội đồng xác nhận Giám đốc điều hành Tống Duy Khải không vi phạm quy tắc nội bộ. Cựu Trưởng phòng Truyền thông Trần Vy bị chấm dứt hợp đồng do hành vi sai lệch và phát tán thông tin nội bộ.”
Phía dưới, là một dòng phụ lặng lẽ: “Cảm ơn những nhân viên đã trung thực, dũng cảm bảo vệ sự thật.”
Buổi chiều, anh bước ra khỏi phòng họp, trời hửng nắng sau chuỗi ngày mưa. Anh nhìn xuống tầng dưới, thấy cô đang đứng ngoài sảnh, tay cầm tập tài liệu, gương mặt rạng rỡ trong nắng. Họ nhìn nhau, không nói, chỉ mỉm cười. Ánh nắng phản chiếu qua lớp kính, chiếu lên gương mặt cả hai, xóa nhòa mọi khoảng cách.
Tầng 28 lại có hoa tươi trên bàn, ly cà phê không đường trở lại góc quen. Nhưng lần này, không còn khoảng cách “giám đốc” và “trợ lý” nữa – chỉ còn hai con người từng lạc mất nhau, nay tìm lại được hơi ấm trong thế giới lạnh lùng của mình.
Bên ngoài, nắng trải dài qua cửa kính, và tầng 28 không còn lạnh nữa.