Một tuần trôi qua kể từ buổi gặp gỡ ở chi nhánh phụ. Mọi thứ bên ngoài vẫn bình thường, nhưng sâu bên trong, từng mạch ngầm trong công ty đang chuyển động. Tin đồn về “cuộc gặp bí mật” giữa giám đốc và nhân viên bị điều chuyển lan ra nhanh hơn cả tốc độ của những báo cáo nội bộ. Không ai biết ai là người bắt đầu, nhưng ai cũng biết ai là người đang hưởng lợi — Trần Vy.
Tại tầng 28, Vy ngồi trong phòng họp nhỏ, tay lướt nhẹ trên màn hình điện thoại. Một tin nhắn vừa gửi đi: “Anh ta vẫn chưa quên cô ta. Phải khiến hội đồng thấy điều đó là vấn đề.” Cô cười nhạt. Trong công việc, cảm xúc là yếu điểm chết người — và Tống Duy Khải, người từng không để ai lại gần, cuối cùng lại tự làm lộ điểm yếu ấy.
Cùng lúc đó, tại chi nhánh phụ, Lâm Nhi ngồi trước máy tính, ánh mắt trống rỗng. Cô đã cố gắng quên, cố gắng cắt đứt, nhưng mỗi khi mở email công việc, tên anh lại hiện ra. Mỗi buổi họp online, chỉ cần nghe giọng anh, trái tim cô lại rung lên – vừa ấm, vừa đau. Cô tự nhủ, đó chỉ là cảm xúc nhất thời. Nhưng lý trí nào thắng nổi ký ức?
Chiều hôm đó, cô nhận được cuộc gọi từ nhân sự tổng: “Cô Lâm Nhi, chiều mai lên công ty chính, có buổi đánh giá lại năng lực theo yêu cầu hội đồng.” Cô thoáng sững người. “Đánh giá lại?” – cô hỏi. “Đúng vậy, đây là quy trình nội bộ, do phòng kiểm toán nhân sự đề xuất.” Cô im lặng vài giây rồi gật: “Tôi hiểu.”
Buổi sáng hôm sau, cô trở lại tòa nhà Tống Group sau hơn một tháng. Tầng 28 vẫn thế, vẫn ánh sáng trắng lạnh, vẫn mùi cà phê thoang thoảng. Nhưng mọi ánh mắt đều lạ. Khi cô bước qua, có người khẽ gật, có người tránh nhìn. Phía xa, cô thấy Tống Duy Khải đang đứng cùng Trần Vy. Anh trông điềm tĩnh, nhưng đôi mắt lại thoáng tối khi nhìn thấy cô. Vy cười nhạt: “Lâu rồi không gặp, em trông khác quá. Có vẻ... tự tin hơn trước.” Nhi khẽ cười: “Cảm ơn chị.”
Buổi đánh giá diễn ra trong phòng họp lớn. Ba người hội đồng – đại diện tài chính, nhân sự và truyền thông – ngồi đối diện. Họ hỏi cô hàng loạt câu về năng lực, về quy trình làm việc, về việc “vượt quyền” trong quá khứ. Mỗi câu hỏi đều mang ẩn ý. Cô trả lời bình tĩnh, không biện minh, không né tránh. Khi buổi họp sắp kết thúc, người cuối cùng hỏi: “Nếu công ty không giữ cô lại, cô có thấy mình bị đối xử bất công không?” Cô đáp: “Không, vì tôi hiểu, đôi khi người ta phải chọn thứ họ có thể kiểm soát, chứ không phải thứ họ tin tưởng.” Câu trả lời khiến cả phòng im lặng vài giây.
Khi cô bước ra, Tống Duy Khải đang đợi. “Tôi không biết họ sẽ làm gì.” – anh nói khẽ. Cô nhìn anh, ánh mắt bình thản: “Anh không cần lo. Tôi không trách anh.” Anh im lặng, rồi khẽ hỏi: “Em đã hận tôi chưa?” Cô mỉm cười buồn: “Không. Tôi chỉ tiếc rằng tôi đã tin vào thứ không thuộc về mình.” Câu nói như một nhát dao mảnh cắt qua không khí. Anh khẽ khép mắt, nhưng không nói thêm.
Tối đó, Trần Vy gửi báo cáo nội bộ lên hội đồng – một bản tổng hợp “phân tích rủi ro nhân sự” trong đó cô khéo léo lồng vào hàng loạt thông tin mập mờ về việc “giám đốc điều hành có dấu hiệu thiên vị cá nhân trong quy trình nhân sự.” Không có bằng chứng cụ thể, chỉ những dẫn chứng “từ nguồn nội bộ.” Nhưng đủ để khơi lại những nghi ngờ.
Sáng hôm sau, khi bước vào phòng họp điều hành, Tống Duy Khải nhận ngay ánh nhìn soi xét. Chủ tịch tập đoàn nói thẳng: “Khải, tôi muốn cậu tạm thời để người khác phụ trách dự án ‘Nhịp chậm’. Dư luận đang không tốt, cậu nên tránh tâm bão.” Anh gật đầu, bình tĩnh: “Tôi hiểu.” Nhưng khi cánh cửa đóng lại, anh nắm chặt tay, mắt lạnh hẳn. Anh biết ai đứng sau.
Chiều hôm đó, anh bước vào phòng Vy, giọng trầm: “Cô đang chơi trò gì?” Vy ngẩng đầu, mỉm cười: “Trò công bằng. Anh quên sao? Ba năm trước, tôi bị loại chỉ vì một quyết định cảm tính của anh.” Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh đến mức khiến không khí đông lại: “Cô không thay đổi gì cả.” Vy đáp khẽ: “Anh cũng vậy. Vẫn để cảm xúc dẫn dắt.” Anh tiến lại gần, giọng thấp: “Nếu cô đụng đến cô ấy thêm lần nữa, tôi sẽ không nể mặt ai cả.” Vy nhếch môi: “Anh đang bảo vệ cô ta, và chính điều đó sẽ khiến anh mất tất cả.”
Sau khi anh rời đi, Vy mở laptop, gửi thêm một tin nhắn. “Bước cuối: gửi cho báo ngành. Câu chuyện ‘Giám đốc trẻ sa lầy trong tình cảm văn phòng’ sẽ rất được quan tâm.”
Tối, email rò rỉ nội bộ lan khắp diễn đàn doanh nghiệp. Bài viết nặc danh phân tích “văn hóa ưu ái cá nhân trong môi trường chuyên nghiệp”, trích cả hình ảnh mờ buổi gặp ở chi nhánh. Cộng đồng mạng bắt đầu bàn tán. Cái tên “Tống Duy Khải” xuất hiện cùng hàng trăm bình luận.
Lâm Nhi biết tin khi đang ở nhà. Cô ngồi lặng rất lâu, rồi mở điện thoại, thấy cuộc gọi nhỡ từ anh. Cô không gọi lại. Nhưng chỉ vài phút sau, tin nhắn đến: “Đừng tin vào những gì em thấy. Tôi sẽ giải quyết.” Cô gõ lại: “Anh không cần. Tôi không muốn là lý do khiến anh mất tất cả.” Anh đáp: “Tôi đã mất rồi – từ ngày để em đi.”
Đêm đó, cô ra ngoài, đi bộ dọc con đường ven sông. Thành phố lên đèn, gió mang theo hơi lạnh. Cô nhớ lại tất cả – ngày đầu gặp anh, ánh mắt nghiêm khắc, từng lần tranh luận, từng tin nhắn ngắn gọn. Cô tự hỏi, có phải tình cảm của cô là sai, hay chỉ sai ở chỗ, cô gặp anh vào lúc anh không thể yêu ai.
Sáng hôm sau, khi tin đồn đạt đỉnh, Tống Duy Khải bước vào cuộc họp khẩn với hội đồng. Trước hàng loạt câu hỏi gay gắt, anh chỉ nói ngắn gọn: “Tôi xin chịu trách nhiệm về mọi hiểu lầm. Nhưng tôi sẽ không để ai bị tổn thương vì điều đó. Cô Lâm Nhi – không liên quan đến bất kỳ quyết định cảm tính nào. Nếu cần một người chịu lỗi, tôi sẽ là người đó.” Phòng họp im lặng. Chủ tịch nói khẽ: “Khải, cậu đang tự bắn vào chân mình.” Anh mỉm cười: “Có những viên đạn, nếu không bắn, người khác sẽ trúng.”
Chiều, thông cáo nội bộ được phát đi: “Giám đốc điều hành Tống Duy Khải tạm thời rời vị trí trong thời gian thanh tra.” Tin lan khắp nơi. Ở chi nhánh phụ, Lâm Nhi nhìn dòng tin ấy, tay run nhẹ. Cô bật khóc, không vì sợ hãi, mà vì thương. Anh đã giữ lời – “để tôi lo.”
Tối, trong căn phòng trống tầng 28, ánh đèn vẫn sáng. Trên bàn, là tập hồ sơ “Nhịp chậm”, kẹp cùng một tờ giấy ghi tay: “Mỗi con số đều có cảm xúc. Chỉ cần tin vào người đọc nó.” Anh đọc lại, khẽ cười. Ngoài kia, thành phố vẫn sáng. Nhưng trong lòng anh, chỉ còn lại một điều duy nhất: Cô ấy – người duy nhất khiến thế giới của anh không còn lạnh lùng.