Sáng sớm, thành phố cổ kính nhưng sầm uất như một bức tranh pha trộn giữa cổ điển và hiện đại. Các tòa nhà cao tầng chen chúc, những con phố nhỏ trải dài như mạng lưới, và từng đoàn người hối hả bước đi trên vỉa hè, mang theo đủ mùi hương của quán cà phê, bánh mì nóng hổi, và hơi ẩm của sương mai. Trong dòng người ấy, một cô gái với đôi mắt tròn to, gương mặt lộ vẻ bỡ ngỡ, đang đứng trước cổng trường đại học – nơi sẽ là khởi đầu mới của đời cô.
Lâm Thanh Nhiên cúi đầu nhìn tấm bản đồ thành phố in trên tờ giấy mỏng, tay cầm chiếc vali nhỏ nhấp nhổm. “Đây… đường đến ký túc xá sao?” cô thầm thì, tiếng lòng xen lẫn sự lo lắng và phấn khích. Chưa bao giờ cô rời khỏi vùng quê yên bình để bước vào một thành phố rộng lớn đến vậy. Mọi thứ đều quá mới mẻ: tiếng còi xe, mùi xăng, nhịp sống vội vã, và cả những ánh mắt tò mò khi cô đứng lạc lõng trên vỉa hè.
Cô kéo vali bước theo hướng bản đồ chỉ dẫn, nhưng chỉ đi được vài bước thì nhận ra rằng mình đang đi lạc. Các con phố đều giống nhau, biển hiệu in chữ hoa, dòng người tấp nập, và cô không thể phân biệt đâu là đường chính, đâu là ngõ nhỏ dẫn vào ký túc xá. Thanh Nhiên thở dài, cảm giác cô đơn len lỏi. “Mình thật sự không quen với nơi này… Phải làm sao đây…” cô nói với chính mình, giọng yếu ớt.
Trong lúc đang dò bản đồ, một va chạm bất ngờ xảy ra. Một chàng trai cao ráo, mặc áo khoác màu xám và quần jean, bước nhanh qua vỉa hè, va vào cô khiến tờ bản đồ rơi xuống đất. Thanh Nhiên giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, mắt vẫn còn chút bối rối: “Xin… xin lỗi…” cô lí nhí, tay cố nhặt tờ bản đồ bị nhàu nát.
Chàng trai cúi xuống, cầm bản đồ lên, giọng trầm nhưng nghe rõ sự điềm tĩnh: “Không sao, cô đi lạc à?” Anh đặt tờ bản đồ vào tay cô, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò nhưng không thiếu sự quan sát tinh tế. Thanh Nhiên ngẩng nhìn, nhận ra chàng trai có gương mặt lạnh lùng nhưng sắc nét, đôi mắt đen sâu thẳm, khiến cô vừa sợ vừa tò mò.
“Dạ… em mới đến, chưa quen đường…” cô lí nhí trả lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi chàng trai.
Anh gật nhẹ, giọng đều đều: “Thế thì để tôi chỉ đường. Cô đi ký túc xá, đúng không?”
Thanh Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu. “Dạ… đúng ạ.”
Họ cùng đi trên con phố nhỏ, Thanh Nhiên kéo vali theo sau, cảm giác vừa bối rối vừa an tâm lạ thường. Chàng trai vừa đi vừa quan sát xung quanh, đôi khi dừng lại chỉ đường cho cô, nhưng không nói nhiều. Thanh Nhiên cố gắng bắt chuyện: “Anh… anh học năm mấy rồi?”
Anh quay đầu, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng giọng ấm áp: “Năm cuối. Học ngành quản trị kinh doanh.”
“À… em… em học ngành thiết kế nội thất.” Thanh Nhiên lí nhí, rồi im lặng, cảm thấy hơi ngượng vì mình lạc lõng giữa câu chuyện.
Họ tiếp tục đi, qua những dãy nhà cổ có mái ngói đỏ, những quán trà nhỏ xinh, đến cuối cùng là cổng ký túc xá. Thanh Nhiên thở phào, cảm giác vừa mệt vừa nhẹ nhõm. “Cảm ơn anh rất nhiều…” cô nói, đôi mắt long lanh vì mệt mỏi nhưng cũng đầy biết ơn.
Anh chỉ gật nhẹ, không trả lời nhiều, rồi quay người đi tiếp, dáng đi thẳng, vững chãi. Thanh Nhiên đứng đó, nhìn bóng lưng cao ráo khuất dần trong dòng người, tim đập nhanh. Cô cảm thấy vừa quen thuộc, vừa bí ẩn; hình như đây sẽ không phải là lần cuối cùng cô gặp anh.
Vừa bước vào sân ký túc xá, Thanh Nhiên nhận ra nơi này cũng không hề dễ chịu như cô tưởng tượng. Các cô gái cùng phòng đang tụ tập cười nói, kiểm tra hành lý, đôi khi ánh mắt tò mò liếc qua cô – cô gái mới đến từ vùng quê, lúng túng trong chiếc áo sơ mi hơi rộng. Thanh Nhiên hít một hơi thật sâu, cố mỉm cười, và bước đến phòng của mình.
“Xin chào, bạn cùng phòng à?” một cô gái tóc dài, mặc áo sơ mi hồng, tươi cười nói. “Mình là Tần Minh, chúng ta sẽ ở cùng phòng nhé!”
Thanh Nhiên gật đầu, giọng ngại ngùng: “Mình là Lâm Thanh Nhiên… Rất vui được gặp bạn.”
Tần Minh đặt vali xuống, ánh mắt tinh nghịch: “Ồ, đến từ tỉnh lẻ phải không? Không sao, ở đây mình sẽ chỉ cho bạn hết.” Cô cười, nhưng nụ cười ấy khiến Thanh Nhiên vừa an tâm, vừa thấy có chút áp lực – phải hòa nhập với môi trường mới, bạn cùng phòng mới, thành phố mới.
Cô bắt đầu xếp hành lý, sắp xếp góc nhỏ của mình. Mỗi món đồ cất vào vị trí, mỗi bước đi trong căn phòng đều khiến cô cảm thấy xa lạ nhưng cũng hứng thú. Cô nhớ lại ánh mắt của chàng trai lạ lùng ban nãy – Hạ Thừa Dương – và tự hỏi liệu mình có thể gặp lại anh không.
Chiều đến, cô quyết định ra ngoài tham quan khuôn viên. Thành phố cổ kính, những con đường rợp bóng cây, tiếng chim hót, mùi hoa sữa thoang thoảng. Cô đi loanh quanh, vừa muốn nhớ đường vừa muốn khám phá. Nhưng rồi… lại gặp anh.
Hạ Thừa Dương đang ngồi trên băng ghế dưới tán cây, đọc một cuốn sách. Khi nhìn thấy cô, anh nhíu mày, ánh mắt khó dò. Thanh Nhiên hơi bối rối, lẩm bẩm: “Sao… sao anh lại ở đây…”
Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn cô vài giây, rồi gật nhẹ: “Học cùng trường, gặp lại cũng bình thường.” Giọng anh vẫn đều đều, nhưng lần này có chút gì đó mềm mại hơn.
Thanh Nhiên lúng túng, đứng yên một lúc, rồi mỉm cười: “Vâng… hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm…”
Anh gật nhẹ, nhấn mạnh bằng ánh mắt: “Đi đứng cẩn thận, thành phố này không dễ dàng đâu.”
Cô cười, vừa bối rối vừa cảm thấy tim mình đập nhanh. Cảm giác quen mà lạ, ấn tượng đầu tiên đã để lại dấu ấn khó phai.
Trở về phòng, Thanh Nhiên ngồi trên giường, suy nghĩ về ngày đầu tiên. Cô vừa mệt, vừa hồi hộp, vừa tò mò. Thành phố lớn, trường đại học rộng lớn, bạn cùng phòng mới, và cả chàng trai lạnh lùng nhưng khiến cô chú ý – Hạ Thừa Dương. Một ngày dài trôi qua, nhưng cảm giác này – lạ lẫm, hồi hộp, xen chút ngượng ngùng – như khắc sâu trong tâm trí cô.
Thanh Nhiên tự nhủ: “Chắc chắn, cuộc sống ở đây sẽ không hề đơn giản… nhưng… có lẽ… sẽ rất thú vị.”
Cô khép mắt, mường tượng những ngày tháng phía trước: học tập, bạn bè, những kỷ niệm ngọt ngào, những thử thách khó khăn… và cả một người con trai, Hạ Thừa Dương, người mà cô biết, rồi sẽ gặp lại nhiều lần nữa trong hành trình thanh xuân của mình.
Ngày đầu tiên nhập học khép lại, nhưng mở ra cánh cửa cho những mối quan hệ mới, những rung động mới, và cả những bí mật, thử thách sẽ đến với Lâm Thanh Nhiên. Cô biết rằng mình không còn là cô gái nhỏ nhắn ở vùng quê nữa; cô đang bắt đầu bước vào một thế giới rộng lớn, nơi tình yêu, tình bạn, và trưởng thành sẽ cùng cô song hành.
Và một ngày nào đó, trong thành phố rộng lớn này, cô sẽ nhận ra rằng… người bạn gặp lần đầu tiên giữa dòng người hối hả ấy, Hạ Thừa Dương, sẽ trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô.
Ngày đầu nhập học, lạc giữa thành phố lớn, nhưng đồng thời, cũng là ngày mở ra một hành trình mới – hành trình của trái tim và tuổi trẻ.