Sáng hôm sau, nắng vàng nhạt trải dài trên khuôn viên đại học, rọi lên những tòa nhà cổ kính với mái ngói đỏ, tạo ra một cảnh tượng vừa lãng mạn vừa nhộn nhịp. Sinh viên các khoa nườm nượp bước tới giảng đường, giọng nói, tiếng cười hòa quyện trong không khí nhộn nhịp của ngày học đầu tiên. Lâm Thanh Nhiên, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, kéo vali đi qua sân trường, vẫn còn ngập ngừng khi lần đầu tiên bước chân đến lớp học chính của ngành thiết kế nội thất. Cô vừa phấn khích vừa lo lắng, tim đập thình thịch.
Khi cô đến cổng lớp, một đám sinh viên đã tụ tập, trao đổi về lịch học, sách vở và bạn cùng lớp. Thanh Nhiên cúi đầu xem thời khóa biểu, cố gắng tìm chỗ ngồi, nhưng vô tình va phải một chàng trai đang đứng ngay cạnh cửa ra vào. Anh cao ráo, mặc áo sơ mi trắng sơ vin cùng quần kaki, ánh mắt sắc bén nhưng có chút khó chịu khi bị chen lấn.
“Ồ… xin lỗi!” Thanh Nhiên giật mình, kéo vali lùi lại. Nhưng vô tình, chiếc balo cô đang mang va vào chàng trai, khiến anh giật mình và suýt làm rơi chiếc cặp da bóng loáng.
Chàng trai nhíu mày, giọng trầm nhưng rõ ràng: “Cô… cẩn thận một chút được không?”
Thanh Nhiên đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em… em xin lỗi, em không cố ý…” Cô lúng túng, cảm thấy vừa xấu hổ vừa bối rối.
Anh đưa tay chỉnh lại chiếc cặp, ánh mắt thoáng nhìn cô: “Mới đến trường, phải không? Chưa quen đường đi.”
“Dạ… đúng ạ,” cô trả lời, giọng nhỏ. “Em… em là Lâm Thanh Nhiên.”
Anh hừ một tiếng nhẹ, không nói gì thêm, rồi quay bước đi vào lớp học. Cảm giác lạnh lùng của anh khiến Thanh Nhiên thấy vừa sợ vừa khó chịu. Cô tự nhủ: “Sao người này… vừa lạnh lùng vừa… khó gần vậy?”
Cả buổi sáng, Thanh Nhiên cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng hình ảnh chàng trai lạ lùng ấy vẫn hiện lên trong tâm trí. Cô chợt nhận ra rằng anh ấy chính là người đã giúp cô hôm trước, khi cô lạc giữa thành phố. Lúc đó, anh tỏ ra điềm tĩnh, không nói nhiều, nhưng hôm nay, vẻ lạnh lùng và sắc bén khiến cô không khỏi bối rối.
Giữa giờ nghỉ, cô quyết định ra sân trường để hít thở không khí trong lành, mong quên đi cảm giác khó chịu vừa xảy ra. Tuy nhiên, khi vừa bước ra khỏi lớp, cô lại va phải anh lần nữa.
“Cô đi đâu vậy?” anh hỏi, giọng trầm nhưng vẫn có chút sắc thái nghi ngờ.
“Em… em chỉ ra ngoài một chút thôi…” cô trả lời, vừa hít một hơi sâu, vừa cố giữ bình tĩnh.
Anh nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị: “Hãy cẩn thận, nơi này đông người, không phải sân chơi cho người lạ.”
Thanh Nhiên lúng túng, nhưng không muốn cãi nhau. “Dạ… em biết rồi…” Cô cố gắng bước đi, nhưng vô tình lại giẫm phải chiếc lá khô, trượt chân và suýt ngã. Chàng trai lập tức nắm lấy tay cô, kéo cô đứng vững. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ gần đến mức khiến tim cô đập nhanh.
“Cẩn thận hơn lần sau,” anh nói, giọng đều đều nhưng có phần nghiêm khắc.
Thanh Nhiên chỉ biết cúi đầu, lòng cảm thấy rối bời. Cô tự hỏi: “Người này… rốt cuộc là tốt hay xấu? Hôm trước giúp mình, hôm nay lại tỏ ra khó chịu…”
Sau giờ nghỉ, lớp học lại bắt đầu. Thanh Nhiên cố gắng ngồi yên, không muốn chú ý đến anh nữa. Nhưng không may, khi cô đang lấy sách vở từ balo, vô tình làm rơi một cuốn sổ vẽ. Khi cúi xuống nhặt, cô va phải bàn cạnh chỗ anh ngồi. Cuốn sổ vẽ rơi xuống sàn, một vài bản phác thảo bị nhàu nát.
Anh nhìn xuống, nhíu mày, ánh mắt khó chịu: “Cẩn thận! Đó là đồ của tôi sao?”
Thanh Nhiên lúng túng, lắc đầu: “Dạ… không, là cuốn sổ của em… nhưng… xin lỗi anh đã làm phiền.”
Anh im lặng, chỉ gật nhẹ, rồi quay đi, khiến Thanh Nhiên cảm thấy hơi chạnh lòng. Cô tự nhủ: “Hình như anh không hài lòng với em… nhưng rõ ràng hôm trước anh đã giúp mình…”
Cả buổi học trôi qua với không khí hơi căng thẳng. Thanh Nhiên cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng trong đầu vẫn nghĩ về Hạ Thừa Dương – tên mà cô vừa biết. Cô không hiểu vì sao mình vừa bực bội vừa tò mò về anh.
Khi giờ học kết thúc, cô đi ra sân trường, vô tình thấy anh đang đứng trò chuyện với vài người bạn. Anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy cô, ánh mắt thoáng qua một chút ngạc nhiên. Thanh Nhiên nhanh chóng cúi đầu, bước đi, lòng cảm thấy rối bời.
Trên đường về ký túc xá, cô nhớ lại mọi việc trong ngày. Những va chạm, hiểu lầm nhỏ, những ánh mắt lạnh lùng nhưng đôi lúc lại có vẻ quan sát tinh tế… Tất cả khiến cô vừa khó chịu vừa tò mò. “Sao hôm nay… mọi thứ đều rối rắm thế này nhỉ?” cô tự hỏi.
Về đến phòng, Tần Minh đã chuẩn bị bữa trưa đơn giản: mì xào và trà hoa. Cô nhìn Thanh Nhiên, cười: “Ngày đầu đi học mà trông em mệt mỏi quá nhỉ? Có chuyện gì xảy ra không?”
Thanh Nhiên ngồi xuống, thở dài: “À… chỉ là… va chạm với một người… bạn học thôi.” Cô cố gắng không nhắc tên anh, nhưng lòng vẫn cảm thấy xao xuyến.
Tần Minh nhăn mặt, tò mò: “Người thế nào?”
Thanh Nhiên lắc đầu, nụ cười gượng gạo: “Anh ấy… trông… hơi khó gần, nhưng hôm trước đã giúp mình…”
Tần Minh cười khẩy: “Ôi trời, kiểu người đó thì ở đây nhiều lắm. Cẩn thận không là hiểu lầm nhau cả học kỳ đấy.”
Thanh Nhiên cười, nhưng trong lòng vẫn không khỏi băn khoăn. Cô biết rằng đây chỉ là va chạm đầu tiên, một hiểu lầm nhỏ, nhưng lại để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí cô.
Chiều đến, cô quyết định ra sân trường lần nữa để thư giãn. Khi bước qua khuôn viên, cô vô tình nhìn thấy Hạ Thừa Dương ngồi đọc sách dưới gốc cây. Lần này, khoảng cách không còn xa nữa; anh nhận ra cô, nhíu mày, ánh mắt thoáng chút… gì đó khó đoán. Thanh Nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh, nhưng vẫn cố gắng đi qua, không muốn tạo thêm hiểu lầm.
Nhưng anh lên tiếng trước: “Cô lại đi lạc à?”
Thanh Nhiên đỏ mặt, lẩm bẩm: “Dạ… không, em chỉ đi thư giãn thôi…”
Anh nhếch mép, giọng vừa trêu vừa nghiêm: “Hãy nhớ cẩn thận. Không phải lúc nào người khác cũng sẵn sàng giúp cô đâu.”
Thanh Nhiên cúi đầu, vừa bực bội vừa thấy hơi lo lắng. Cô tự nhủ: “Người này… thật khó đoán… nhưng rõ ràng đã để lại ấn tượng trong mình.”
Buổi chiều trôi qua trong im lặng, nhưng trong lòng cả hai đều có chút gì đó để ý nhau, dù không muốn thừa nhận. Hiểu lầm nho nhỏ, va chạm đầu tiên, nhưng cũng chính là cơ hội để họ nhận ra sự tồn tại của nhau giữa biển người đông đúc này.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn vàng rực rỡ trên sân trường, Thanh Nhiên ngồi trên giường, lật lại cuốn sổ vẽ, suy nghĩ về ngày hôm nay. Cô tự nhủ: “Chắc chắn… anh ấy sẽ còn xuất hiện nhiều lần nữa… và lần sau… em sẽ không để mình bối rối đến vậy nữa.”
Ngày đầu tiên kết thúc với những va chạm, hiểu lầm nhỏ nhưng cũng đầy ấn tượng. Hai con người, hai tính cách trái ngược, vừa gặp nhau đã để lại những cảm xúc khó tả – vừa bực bội, vừa tò mò, vừa… thu hút lạ thường. Thanh Nhiên biết rằng, đây mới chỉ là khởi đầu, và những ngày tháng sắp tới, Hạ Thừa Dương sẽ là một phần không thể thiếu trong hành trình thanh xuân của cô.
Và như thế, giữa dòng người hối hả, giữa lớp học đông đúc, hai trái tim vừa chạm mặt đã bắt đầu một mối duyên kỳ lạ – một mối duyên vừa va chạm, vừa gắn kết, mở ra câu chuyện tình yêu ngọt ngào xen lẫn thử thách.