khi hoa tình nở giữa thành phố

Chương 9: Bữa tối đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, sau một ngày học tập căng thẳng, bầu trời vẫn giữ được sắc xanh nhẹ nhàng, ánh nắng xuyên qua tán cây, tạo ra những vệt sáng lấp lánh trên mặt đường. Lâm Thanh Nhiên thu dọn sách vở, chuẩn bị rời lớp, tim vẫn còn đập nhanh khi nghĩ đến Hạ Thừa Dương – người đã cùng cô trải qua buổi học nhóm đầy ấn tượng và vui vẻ hôm nay.

Cô bước ra sân trường, chưa kịp điều chỉnh nhịp thở, thì bất ngờ nghe thấy giọng anh từ phía sau: “Cô đi đâu vậy?”

Thanh Nhiên quay lại, mắt mở to: “D… dạ… em… về ký túc xá…”

Anh bước tới gần, ánh mắt bình thản nhưng đầy sắc thái: “Đi cùng tôi. Tôi mời cô ăn tối.”

Cô đỏ mặt, bất ngờ và bối rối: “Ăn… ăn tối với anh… ạ?”

Anh gật nhẹ, giọng đều đều: “Đúng. Không phải vì lý do khác, chỉ là sau một ngày học căng thẳng, nên ăn gì đó cho bổ sung năng lượng.”

Thanh Nhiên lặng người một chút, cảm giác vừa bối rối vừa vui mừng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ Thừa Dương, người lạnh lùng và khó gần, lại chủ động mời cô đi ăn. Tim cô rộn ràng, bước theo anh, lòng vừa hồi hộp vừa tò mò.

Họ đi bộ ra một quán ăn nhỏ gần trường, nơi ánh đèn vàng dịu dàng, không gian ấm cúng, tạo cảm giác gần gũi nhưng vẫn đủ riêng tư. Thanh Nhiên ngồi xuống, ánh mắt dõi theo anh, thấy anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đặt tay lên bàn, dáng ngồi thẳng, ánh mắt quan sát xung quanh nhưng vẫn để ý đến cô.

“Ngồi đây thoải mái. Tôi đã gọi trước vài món. Không cần lo.” Anh nói, giọng đều đều nhưng có chút tinh tế khiến cô cảm thấy an tâm.

Thanh Nhiên đỏ mặt, gật đầu: “D… dạ… em… em cảm ơn anh…”

Quán ăn không quá đông, tiếng cười nói nhẹ nhàng, mùi thức ăn thơm phức lan tỏa, khiến không khí trở nên ấm áp. Khi món ăn bày ra, Thanh Nhiên thấy bàn đầy những món cô thích, từ cơm rang, mì xào đến canh rau xanh, tất cả đều được trình bày gọn gàng, hấp dẫn.

Cô ngạc nhiên: “Anh… đã chuẩn bị tất cả sao?”

Anh nhún vai, ánh mắt nhìn cô: “Không cần quá bất ngờ. Tôi chỉ biết cô thích ăn gì mà thôi.”

Thanh Nhiên đỏ mặt, cảm giác vừa hạnh phúc vừa rung động. Cô cầm đũa, thử một miếng cơm rang, vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn anh. Anh ăn chậm rãi, từng miếng, nhưng thỉnh thoảng liếc cô, ánh mắt bình thản nhưng lại khiến cô khó rời mắt.

Trong lúc ăn, họ nói chuyện về bài học hôm nay, về nhóm của Thanh Nhiên, về những khoảnh khắc hài hước và cả những khó khăn trong lớp học. Cô nhận ra rằng, Hạ Thừa Dương, dù ít nói, nhưng mỗi lời anh nói ra đều súc tích, thẳng thắn, và đôi khi chứa đựng một sự quan tâm tinh tế.

“Khi làm nhóm, cô đã phối hợp tốt. Tôi thấy cô biết lắng nghe và tôn trọng ý kiến người khác.” Anh nói, giọng đều đều nhưng có chút ấm áp.

Thanh Nhiên đỏ mặt, cúi xuống, lí nhí: “D… dạ… em… em chỉ cố gắng thôi…”

Anh nhún vai: “Cố gắng là tốt. Nhưng cô không cần quá lo lắng về việc làm mọi người hài lòng. Chỉ cần làm tốt phần mình, mọi thứ sẽ ổn.”

Cô nghe anh nói, cảm giác trong lòng vừa ấm áp vừa rung động. Cô nhận ra rằng, sự quan tâm của anh không ồn ào, không bắt buộc, mà lặng lẽ, nhẹ nhàng nhưng đủ để cô cảm nhận được.

Sau một lúc, Hạ Thừa Dương cầm ly nước, nghiêng người: “Cô uống đi. Đừng để bị khát sau một ngày học căng thẳng.”

Thanh Nhiên nhận ly, đỏ mặt, vừa uống vừa mỉm cười: “D… dạ… em cảm ơn anh…”

Khoảnh khắc im lặng nhẹ nhàng trôi qua, chỉ còn tiếng thì thầm của họ và mùi thức ăn thơm nồng. Cô nhìn anh, nhận ra rằng con người thật của anh không chỉ là vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị, mà còn là sự chu đáo, tinh tế và quan tâm một cách kín đáo.

Khi ăn xong, anh đứng dậy: “Đi dạo một chút trước khi về. Trời tối, không nên về ngay.”

Cô ngạc nhiên nhưng đồng ý, hai người bước ra khỏi quán, đi dọc theo con đường vắng, ánh đèn đường phản chiếu trên nền đất ẩm ướt, tạo nên những vệt sáng lung linh. Thanh Nhiên cảm thấy trái tim rộn ràng, vừa bối rối, vừa hạnh phúc, vừa tò mò về những ngày tiếp theo.

Anh đi cạnh cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ. Cô tự nhủ: “Người này… thật khó đoán… nhưng… thật sự khiến tim mình rung động…”

Khi đi ngang qua hồ nước nhỏ trong khuôn viên trường, Hạ Thừa Dương dừng lại, ánh mắt nhìn mặt nước phản chiếu ánh đèn vàng: “Nhiều khi, im lặng lại nói lên nhiều điều hơn lời nói. Cô sẽ nhận ra điều đó sớm thôi.”

Thanh Nhiên lặng nhìn anh, tim đập nhanh: “D… dạ… em… em sẽ nhớ lời anh…”

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng sâu sắc: “Cô… hôm nay đã ăn tối ngon chứ?”

Cô mỉm cười, mắt long lanh: “D… dạ… rất ngon… em… em rất vui…”

Họ đi dạo thêm một lúc, trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt trong lớp, về bạn bè, và về những sở thích riêng. Cô nhận ra rằng, anh có cách lắng nghe và quan sát tinh tế, không chỉ biết điều gì cô thích mà còn biết cách khiến cô cảm thấy thoải mái, vui vẻ.

Trên đường về ký túc xá, Hạ Thừa Dương dừng lại: “Về đi. Ngày mai còn học, không nên về muộn.”

Thanh Nhiên gật đầu, cảm giác trong lòng vừa ấm áp, vừa rung động: “D… dạ… em… em về đây. Cảm ơn anh…”

Anh nhún vai, bước đi, ánh mắt thoáng nhìn cô lần cuối, trước khi biến mất vào bóng tối. Thanh Nhiên đứng đó, tim rộn ràng, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.

Về đến phòng, cô kể lại với Tần Minh, mắt long lanh: “Hôm nay… anh ấy… mời em ăn tối… và… em… em cảm thấy… tim mình rung động…”

Tần Minh cười khẩy: “Thấy chưa? Đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Khoảnh khắc này… là bước đầu để hai người bắt đầu rung động thật sự.”

Thanh Nhiên mỉm cười, ngồi bên cửa sổ, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu trên gương mặt, trái tim rộn ràng, mong chờ những ngày tiếp theo – những ngày cô và Hạ Thừa Dương sẽ tiếp tục hiểu nhau, từng chút một, qua những hành động, những khoảnh khắc, và những rung động tinh tế của tuổi trẻ.

Ngày hôm đó khép lại, nhưng trong lòng cô, hình ảnh bữa tối đầu tiên, ánh mắt bình thản nhưng sâu sắc của anh, và những khoảnh khắc lặng lẽ mà đầy ấm áp, sẽ trở thành ký ức khó quên, mở ra một chương mới trong câu chuyện thanh xuân của cô – một chương đầy rung động, đầy bất ngờ và đầy hi vọng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×