khi hoa tình nở giữa thành phố

Chương 8: Lớp học nhóm và trò đùa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, bầu trời trong xanh, ánh nắng nhẹ xuyên qua khung cửa lớp học, khiến không gian trở nên sáng sủa và dễ chịu. Lâm Thanh Nhiên bước vào lớp, tay cầm sách vở, lòng vẫn còn hồi hộp sau những ngày đầu hiểu dần con người thật của Hạ Thừa Dương. Cô nhận ra rằng những tương tác trước đây đã dần xóa nhòa khoảng cách giữa họ, nhưng vẫn còn chút e dè, vừa tò mò vừa dè dặt.

Giáo viên hôm nay thông báo rằng lớp sẽ tổ chức học nhóm để thảo luận một dự án thiết kế nội thất, yêu cầu mỗi nhóm tối thiểu ba người, và các thành viên phải phối hợp để đưa ra ý tưởng sáng tạo. Thanh Nhiên lắng nghe hướng dẫn, rồi nhìn quanh lớp, thấy Hạ Thừa Dương đang đứng cạnh bàn nhóm anh thường tham gia. Anh vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, ánh mắt nhìn những người xung quanh, như thể đang cân nhắc xem ai sẽ phù hợp với nhóm mình.

Thanh Nhiên vừa định bước tới, thì một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cậu đi cùng nhóm mình nhé!” Tần Minh nắm tay cô kéo tới một nhóm đã có hai người khác. Thanh Nhiên ngồi xuống, hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn cảm thấy yên tâm vì có Tần Minh bên cạnh.

Khi nhóm bắt đầu thảo luận, Thanh Nhiên phát hiện ra rằng nhóm của cô rất năng động, mỗi người đều có ý tưởng riêng. Một thành viên đề xuất sử dụng màu sắc tươi sáng để tạo cảm giác sinh động cho căn phòng, trong khi một thành viên khác muốn tập trung vào yếu tố tiện nghi và tối giản. Thanh Nhiên cảm thấy bối rối, nhưng cố gắng đóng góp ý kiến: “Em nghĩ… có thể kết hợp cả hai yếu tố, vừa hiện đại vừa sinh động, như vậy sẽ phù hợp với nhiều phong cách.”

Nhóm cười, gật gù đồng ý, và cô cảm thấy tự tin hơn. Khi mọi người trao đổi ý tưởng sôi nổi, Hạ Thừa Dương bất ngờ bước tới, đứng gần nhóm cô. Thanh Nhiên ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên: “Anh… sao lại đến đây?”

Anh nhìn cô, ánh mắt bình thản: “Tôi nghe giáo viên nói lớp sẽ học nhóm, và thấy nhóm này còn thiếu một người. Tôi đến xem có thể hỗ trợ gì không.”

Cô đỏ mặt, lúng túng: “D… dạ… em… em không cần… nhưng… cảm ơn anh…”

Anh nhún vai, không nói gì thêm, chỉ đứng đó, quan sát nhóm cô. Những lần xuất hiện bất ngờ của anh khiến cô vừa bối rối vừa thấy an tâm. Dù lạnh lùng, nhưng anh luôn xuất hiện đúng lúc, và điều đó khiến cô nhận ra rằng con người thật của anh không chỉ là vẻ ngoài kiệm lời mà còn là sự quan tâm tinh tế.

Khi nhóm bắt đầu xây dựng mô hình minh họa, Thanh Nhiên cầm keo, cố gắng gắn các chi tiết nhỏ, nhưng tay run vì lo lắng sẽ làm hỏng mô hình. Hạ Thừa Dương bước lại, ánh mắt tập trung nhìn cô, giọng đều đều: “Cẩn thận. Nếu hỏng một chi tiết, toàn bộ mô hình sẽ bị ảnh hưởng.”

Cô gật đầu, vừa xấu hổ vừa thấy yên tâm. Anh không trực tiếp làm giúp, nhưng hướng dẫn cô tỉ mỉ, từng bước, khiến cô vừa học hỏi vừa cảm nhận sự gần gũi tinh tế mà anh mang lại.

Trong lúc mọi người tập trung, Tần Minh nảy ra ý định trêu đùa Thanh Nhiên. Cô nắm lấy một mảnh giấy màu, giả vờ làm rơi, nhưng thực chất muốn khiến cô bật cười. Thanh Nhiên nhìn xuống, và mảnh giấy đúng lúc rơi trúng đầu Hạ Thừa Dương.

Anh nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhưng không giận, chỉ nhìn cô: “Cô… cố ý à?”

Thanh Nhiên đỏ mặt, lắp bắp: “D… dạ… em… em không…”

Tần Minh cười khẩy, vỗ vai cô: “Thấy chưa? Thật vui! Lần đầu tiên cậu và anh ấy có chút tương tác hài hước đấy.”

Hạ Thừa Dương nhìn Thanh Nhiên, rồi hừ nhẹ, nhưng ánh mắt không còn quá nghiêm nghị. Thay vào đó là sự tinh nghịch nhẹ nhàng, như thể đang chấp nhận trò đùa này. Thanh Nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ – vừa bối rối, vừa vui vẻ, vừa rung động.

Khi buổi học nhóm tiếp tục, nhóm cô quyết định tạo một mô hình phòng khách với phong cách hiện đại, kết hợp màu sắc tươi sáng. Hạ Thừa Dương chỉ dẫn cách bố trí nội thất, cách sắp xếp ánh sáng, nhưng vẫn giữ khoảng cách, không làm thay công việc của cô. Cô chăm chú làm theo hướng dẫn, cảm giác vừa học hỏi vừa thấy gần gũi, trái tim rộn ràng khó tả.

Trong lúc nhóm làm việc, một thành viên bất ngờ làm đổ hộp màu lên bàn, khiến tất cả hốt hoảng. Thanh Nhiên vội vã nhặt, tay luống cuống, và một lần nữa, Hạ Thừa Dương xuất hiện, nhanh nhẹn giúp cô dọn dẹp, giọng đều đều: “Cẩn thận hơn. Không nên để mọi thứ rơi lung tung.”

Cô đỏ mặt, vừa biết ơn vừa cảm thấy rung động: “D… dạ… em… em cảm ơn anh…”

Khoảnh khắc ấy khiến khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp. Những trò đùa, những va chạm nhỏ, và cả sự giúp đỡ tinh tế đều tạo nên một kết nối lặng lẽ nhưng bền vững. Thanh Nhiên nhận ra rằng, Hạ Thừa Dương không chỉ là người lạnh lùng, khó gần, mà còn có khả năng làm cô vừa bất ngờ, vừa an tâm, và đôi khi là bật cười vì những tình huống hài hước.

Sau khi mô hình hoàn tất, nhóm cô thuyết trình, trình bày ý tưởng kết hợp giữa hiện đại và sinh động. Hạ Thừa Dương đứng bên cạnh, ánh mắt quan sát, nhưng không can thiệp trực tiếp. Khi giáo viên khen ngợi ý tưởng sáng tạo và cách trình bày mạch lạc, Thanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác vừa tự hào vừa hạnh phúc.

Trên đường về ký túc xá, Thanh Nhiên và Tần Minh trò chuyện rôm rả, nhắc lại những tình huống hài hước trong lớp. Cô không khỏi cười, nhớ lại khoảnh khắc Hạ Thừa Dương bị mảnh giấy rơi trúng đầu, ánh mắt hơi nghiêm nhưng lại rất tinh tế. Cô nhận ra rằng, những trò đùa nhỏ, những va chạm hài hước, chính là cách mà khoảng cách giữa họ dần được thu hẹp.

Khi đi ngang qua Hạ Thừa Dương, anh đứng im, ánh mắt nhìn cô, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản: “Cô về trước đi. Tôi có việc phải làm.”

Thanh Nhiên gật đầu, tim rộn ràng, tự nhủ: “Khoảng cách giữa chúng ta… đang dần gần hơn. Những trò đùa, những hành động nhỏ… đã giúp em hiểu anh hơn, và… anh cũng không quá khó gần như em tưởng.”

Về đến phòng, cô kể lại mọi chuyện cho Tần Minh, đôi mắt long lanh: “Hôm nay… vui lắm! Anh ấy… cũng vui vẻ… và… có chút tinh nghịch nữa…”

Tần Minh cười khẩy: “Thấy chưa? Khoảng cách đã được rút ngắn rồi. Cậu và anh ấy sẽ còn nhiều khoảnh khắc thú vị nữa. Đó là cách để hiểu nhau mà không cần lời nói quá nhiều.”

Thanh Nhiên mỉm cười, ngồi bên cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu lên mặt, tim rộn ràng khó tả. Cô nhận ra rằng, tuổi trẻ không chỉ là học tập, mà còn là những trò đùa nhỏ, những va chạm bất ngờ, và những khoảnh khắc lặng lẽ tạo nên sự gần gũi, tạo nên những kỷ niệm khó quên.

Ngày hôm đó kết thúc, nhưng trong lòng Thanh Nhiên, hình ảnh Hạ Thừa Dương – vừa nghiêm nghị, vừa tinh tế, vừa có chút hài hước – đã in sâu, khiến cô vừa tò mò, vừa rung động, và mong chờ những ngày tiếp theo để tiếp tục hiểu con người thật của anh.

Và trong ánh đèn vàng ấm áp của ký túc xá, cô mỉm cười, biết rằng những khoảnh khắc nhỏ, những trò đùa và sự quan tâm tinh tế chính là sợi dây nối giữa hai con người – bắt đầu từ sự xa cách, rồi dần dần trở nên gần gũi, thân mật, và không thể quên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×