khi mình không còn là của nhau

Chương 1: Căn Nhà Quen Mà Lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên đều đặn lúc 5 giờ 30 sáng, như hàng chục năm qua vẫn vậy. Vy mở mắt, quay người nhìn sang bên cạnh — chiếc giường trống lạnh. Tấm chăn bên trái gấp gọn gàng, không một nếp nhăn. Anh đã dậy từ sớm, như mọi ngày.

Vy ngồi dậy, khoác chiếc áo choàng mỏng rồi bước ra khỏi phòng ngủ. Trong căn bếp yên tĩnh, mùi cà phê đã lan tỏa khắp không gian. Lâm đang đứng lặng bên cửa sổ, tay cầm ly cà phê, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài sân.

“Anh dậy sớm thế,” Vy khẽ nói, giọng trầm và nhẹ như một cái chạm tay.

“Ừ, thói quen thôi,” Lâm đáp, không quay đầu lại.

Không còn cái ôm buổi sáng, không còn nụ hôn vội vàng như thuở mới cưới. Chỉ là hai người lặng lẽ trong cùng một không gian, như hai linh hồn lạc bước.

Vy bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Cô thái rau, chiên trứng, đun nước — mọi thao tác quen thuộc, như thể đã được lập trình. Nhưng bàn tay đôi lúc run lên, mắt vô thức nhìn về phía sau lưng anh.

Họ đã sống bên nhau gần hai mươi năm. Từ thuở còn tay trắng, đến khi có được một căn nhà nhỏ với khu vườn xanh mướt. Bao nhiêu giấc mơ đã thành hiện thực, nhưng dường như… trái tim lại cách xa nhau hơn bao giờ hết.

Bữa sáng diễn ra trong im lặng. Tiếng muỗng va vào chén là âm thanh duy nhất chen vào khoảng trống giữa họ.

Vy đưa mắt nhìn Lâm. Anh vẫn vậy — dáng vẻ điềm đạm, áo sơ mi trắng phẳng phiu, đồng hồ đeo tay sáng bóng. Nhưng ánh mắt anh… không còn dành cho cô nữa.

“Cuối tuần này, anh có về ngoại không?” cô hỏi thử, mong tìm được một tia gắn kết.

“Anh có công việc. Em cứ về một mình đi,” Lâm nói, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại.

Vy gật đầu, không nói gì thêm. Một mảnh im lặng rơi vào lòng, nặng nề.

Cô không còn biết cách để bắt chuyện với anh. Bao nhiêu lần đã cố, đã chủ động, đã nhún nhường — nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt, xa cách. Họ giống như hai hành tinh quay quanh nhau mà không bao giờ chạm vào.

Sau khi anh đi làm, Vy dọn dẹp nhà cửa, mở nhạc nhẹ, và pha thêm một tách trà. Cô ngồi xuống ghế salon, mở cuốn sổ ghi chép cũ. Trang đầu tiên là những dòng chữ của Lâm:

“Ngày đầu tiên về chung nhà. Anh hứa sẽ luôn yêu em – ngay cả khi thế giới đổi thay.”

Cô mỉm cười. Một nụ cười buồn.

Ngày đó, Lâm là người đàn ông dịu dàng, nhiệt thành. Anh kiên nhẫn nghe cô kể từng chuyện nhỏ, từng ước mơ không đâu. Họ từng hẹn nhau sẽ cùng đi Đà Lạt mỗi năm, cùng nuôi một chú chó nhỏ, cùng trồng hoa quanh nhà. Nhưng rồi, năm tháng kéo người ta ra khỏi nhau. Lúc nào, cô cũng không nhớ nữa.

Điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ con gái:

“Mẹ ơi, ba có vẻ khác lắm. Con thấy ba hay online khuya. Có chuyện gì không mẹ?”

Vy thẫn thờ.

Cô đã nghi ngờ điều đó từ lâu. Những lần Lâm về trễ, những tin nhắn thoáng qua, những nụ cười anh không còn dành cho cô. Nhưng cô vẫn muốn tin — muốn giữ lấy gia đình này, muốn giữ anh lại… dù chỉ là cái bóng.

Tối hôm đó, Vy không hỏi gì. Cô chỉ nhìn anh, thật lâu. Lâm vẫn né tránh ánh mắt đó, vội vã tắm rửa rồi lên giường, quay mặt vào tường.

Trong bóng tối, Vy quay lưng lại. Đôi mắt mở trừng, đẫm nước.

Căn nhà vẫn nguyên vẹn. Người đàn ông kia vẫn là chồng cô. Nhưng tình yêu... đã lặng lẽ bỏ đi từ lúc nào không rõ.


[Hết chương 1]


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.