khi mình không còn là của nhau

Chương 5: Hai Người Đều Cô Đơn Trong Một Cuộc Hôn Nhân


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, Lâm ngồi trong văn phòng, cửa kính mở ra hướng sông Sài Gòn mờ sương. Trên bàn, hồ sơ chất đầy, điện thoại rung liên tục, nhưng anh chẳng mấy tập trung. Tâm trí anh đang ở nhà — nơi có người phụ nữ anh từng nghĩ sẽ mãi bên cạnh mà không cần phải cố gắng gì nữa.

Vy đang thay đổi. Không phải bằng nước mắt, không phải bằng lời trách móc. Mà bằng im lặng, và bằng chính khí chất khiến anh bối rối.

Anh nhớ ngày cô mới về làm vợ, Vy hay cười, hay hỏi ý kiến anh cả những việc nhỏ nhất. Đi chợ mua gì cũng hỏi: “Anh thích ăn gì?”, “Món này nêm sao vừa miệng anh?”. Giờ thì khác. Cô tự quyết định. Tự mặc váy mình thiết kế, tự trang điểm, tự đăng bài, nhận đơn hàng. Dường như không còn khoảng trống nào cho anh trong cuộc sống của cô nữa.


Buổi tối, Lâm về sớm hơn mọi khi. Anh bước vào nhà, căn bếp vẫn thơm mùi món ăn quen, nhưng Vy không ở đó.

“Vy ơi?” — Anh gọi.

“Em ở phòng làm việc,” giọng cô vọng xuống, bình thản.

Lâm ngập ngừng đi lên. Anh đứng ngoài cửa, không gõ.

Qua khe cửa hé mở, anh thấy Vy đang cắm cúi đo vẽ, vài tờ giấy ghi chú dán khắp tường. Cô đeo kính gọng mảnh, tóc búi gọn, ánh đèn bàn chiếu xuống tạo nên một khung cảnh mà… anh cảm thấy lạ. Lạ đến đau.

“Em có cần anh giúp gì không?” – Lâm hỏi, giọng nhỏ.

Vy ngẩng lên, hơi ngạc nhiên. “Không sao. Em quen làm một mình rồi.”

Một câu nói nhẹ tênh, nhưng Lâm nghe như lời kết luận. Không phải là từ chối một việc nhỏ, mà là sự công nhận: anh không còn trong quỹ đạo sống của cô nữa.

Anh bước vào, nhìn xung quanh: những bản vẽ váy, màu sắc, ý tưởng được trình bày chi tiết. Đây chính là Vy – người mà nhiều năm trước đã từng có giấc mơ mở cửa hàng thời trang, nhưng từ bỏ sau khi sinh con.

“Em thật sự làm được rồi nhỉ,” Lâm nói, ngồi xuống ghế sofa. “Anh không nghĩ em vẫn còn giữ ước mơ đó.”

Vy khựng lại một giây, rồi mỉm cười — một nụ cười nhẹ nhưng xa xôi: “Thật ra, em chưa bao giờ quên. Chỉ là em từng nghĩ, giữ gia đình quan trọng hơn giấc mơ của riêng mình.”

Lâm im lặng.

Vy tiếp lời, giọng không hờn giận, cũng không chua cay: “Nhưng cuối cùng thì… em nhận ra, đôi khi người ta giữ mà vẫn mất. Cho nên em bắt đầu lại. Không vì ai nữa, mà vì chính em.”

Anh định nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại. Họ ngồi trong cùng một phòng, mà cảm giác như đang ở hai đầu đại dương.

Một lúc sau, Vy cất lời, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt anh:

“Lâm, anh có hạnh phúc không?”

Anh sững người.

Cô không hỏi “Anh còn yêu em không?”, cũng không hỏi “Anh có người khác phải không?”. Cô chỉ hỏi: Anh có hạnh phúc không?

Anh cúi đầu, lòng rối như tơ vò.

“Hạnh phúc à… Anh cũng không biết nữa. Anh thấy mệt. Công việc, trách nhiệm, cả những khoảng lặng không ai nói với ai trong nhà này…”

Vy gật đầu. “Em hiểu. Em cũng cô đơn. Ngay cả khi sống cùng một người.”

Khoảnh khắc đó, không có ai gào thét. Không ai đập vỡ ly, không có màn giận dữ hay nước mắt. Chỉ có hai người trưởng thành, ngồi đối diện nhau, thừa nhận một sự thật đau lòng: Cả hai đều cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của mình.

Lâm đứng dậy, lặng lẽ bước ra ngoài, để lại Vy với bản vẽ dang dở. Nhưng trong lòng anh, có một bản vẽ khác cũng vừa hiện ra — bản vẽ về những điều anh đã lỡ bỏ quên… quá lâu.


[Hết chương 5]


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.