khi mình không còn là của nhau

Chương 4: Khi Người Ở Bên Không Còn Là Người Ở Lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.


Một tuần trôi qua trong lặng lẽ.

Lâm vẫn đều đặn đi sớm về khuya, những cuộc họp kéo dài, những tin nhắn mờ ám khiến Vy không còn muốn chất vấn. Cô hiểu: khi một người đã muốn rời đi, mọi lý do đều trở thành cái cớ.

Nhưng điều khiến Lâm bất ngờ là… Vy không còn hỏi han nữa.

Cô không nhắc chuyện anh đi đâu, về lúc mấy giờ, hay vì sao điện thoại luôn úp mặt xuống. Cô chỉ lặng lẽ sống — nhưng là một kiểu sống khác trước.

Buổi tối, thay vì ngồi chờ anh ăn cơm, cô vào phòng làm việc, may vá. Những bộ váy đầu tiên bắt đầu thành hình, trang cá nhân của cô dần cập nhật những hình ảnh thiết kế. Vy cũng mở lại trang blog thời trang từng bị bỏ quên nhiều năm trước. Lượt tương tác tăng lên nhanh chóng.

Sự thay đổi này khiến Lâm thấy khó hiểu. Anh từng nghĩ, Vy sẽ khóc, sẽ làm ầm lên, sẽ níu kéo. Nhưng không. Cô không làm gì cả. Mà chính sự “không làm gì” ấy khiến anh bối rối.

Tối hôm đó, khi về đến nhà, anh bước vào phòng khách và thấy Vy đang livestream.

Cô ngồi trước máy quay, mặc chiếc váy linen tự tay thiết kế, trang điểm nhẹ, nụ cười tươi và ánh mắt tự tin.

“Chào mọi người, hôm nay mình sẽ giới thiệu một vài mẫu váy mới, dành cho những người phụ nữ trưởng thành, yêu bản thân và không ngại làm lại từ đầu…” – Vy nói.

Lâm đứng lặng trong bóng tối, nhìn người vợ mình tưởng đã quá quen. Nhưng cô trước mặt anh lúc này… đẹp theo cách anh không nhận ra nữa.

Sau buổi livestream, Vy bước ra khỏi phòng. Ánh đèn vàng hắt xuống mái tóc xoã nhẹ, cô hỏi:

“Anh ăn tối chưa? Em có hâm lại canh.”

“Anh ăn rồi,” Lâm đáp, nhưng mắt vẫn dõi theo cô.

“Ừ, vậy em lên phòng trước.”

Không trách móc. Không tra hỏi. Cô đối xử với anh như một người khách lịch sự. Mà đôi khi, người ta thà bị giận dữ còn hơn bị… dửng dưng.

Lâm ngồi xuống ghế, thở dài. Anh mở điện thoại, định nhắn cho Thảo — người phụ nữ anh đang mập mờ qua lại — nhưng rồi xóa dòng chữ chưa gửi.

Mối quan hệ đó ban đầu chỉ là sự bù đắp cảm xúc, là nơi anh cảm thấy mình được ngưỡng mộ. Thảo trẻ, khéo léo, biết chiều chuộng. Nhưng giờ đây, khi Vy không còn dành cả thế giới cho anh nữa, anh lại thấy… trống rỗng.

Anh nhìn lên cầu thang, nơi Vy đã khuất sau cánh cửa phòng làm việc. Người phụ nữ ấy — từng yếu đuối, từng hiền lành, từng lấy chồng làm trung tâm — giờ đang đứng thẳng lưng và đi theo lối riêng.

Và anh chợt nhận ra… có thể mình đã đánh mất một điều gì đó quý giá — nhưng không biết làm sao để giữ lại nữa.


[Hết chương 4]



trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.