khi mùa hạ gặp anh

Chương 1: Gặp gỡ trong lớp học


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày đầu tiên bước chân vào ngôi trường mới, Hạ Vy cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Cơn bồn chồn ấy như theo chân cô từ cổng trường đến lớp học, mỗi bước đi đều khiến cô nhớ lại những lời dặn dò của mẹ: “Con hãy mạnh mẽ, đừng để ai bắt nạt.” Nhưng đứng trước dãy hành lang dài với những tiếng cười nói rộn rã của học sinh, Hạ Vy chỉ muốn lẩn trốn trong bóng tối.

Cô kéo nhẹ chiếc balo nặng trĩu lên vai, cố gắng tìm lớp học của mình theo bản đồ mà cô đã in sẵn. Trường trung học Phương Nam không hề nhỏ; các tòa nhà trải dài với nhiều dãy lớp học san sát nhau. Tiếng bước chân của Hạ Vy vang lên lẻ loi giữa dòng học sinh đông đúc.

Cuối cùng, Hạ Vy dừng lại trước cánh cửa lớp 11A3. Cô hít một hơi sâu, lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào. Cảnh tượng bên trong khiến cô vừa choáng ngợp vừa bỡ ngỡ: bàn ghế xếp ngay ngắn, bảng trắng sạch bóng, và hàng chục cặp mắt đang nhìn cô một cách tò mò.

“Chào mừng em đến lớp 11A3!” – giọng cô giáo trẻ vang lên, ấm áp nhưng vẫn có chút nghiêm nghị. “Em tên là gì?”

Hạ Vy cúi đầu, giọng ngập ngừng:

“Dạ… Hạ Vy ạ.”

Cả lớp nhìn cô với ánh mắt đa dạng: có người tò mò, có người lướt qua một cái cười nhẹ, và một số thì lại nháy mắt với nhau, như thể đoán được đây sẽ là một nhân vật thú vị trong lớp.

Hạ Vy chọn một chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống và đặt ba lô cạnh chân. Tim cô vẫn đập nhanh, ánh mắt liên tục quét quanh lớp để làm quen. Và rồi, cô cảm thấy có ai đó nhìn mình.

Anh ấy – nam sinh ngồi gần cuối lớp, bên cửa sổ, đầu hơi cúi xuống chăm chú ghi chép – nâng mắt nhìn cô một cách thoáng qua, nhưng ánh mắt ấy khiến Hạ Vy bỗng dưng nghẹn lời. Mái tóc đen rậm, đường nét khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa điều gì đó khó nắm bắt.

Hạ Vy thầm nghĩ: “Sao cậu ta trông giống như đang đánh giá mình vậy?”

Trong suốt buổi học đầu tiên, Hạ Vy cảm thấy mình như đang cố gắng lắng nghe, nhưng đồng thời lại bị thu hút bởi cái dáng vẻ bí ẩn của cậu nam sinh đó. Thầy giáo giới thiệu từng học sinh, giải thích các quy định lớp học, và dặn dò về việc nộp bài tập. Hạ Vy cố gắng ghi chép, nhưng đôi mắt cô liên tục bị kéo về phía nam sinh ngồi cuối lớp.

Trong giờ toán, Hạ Vy vô tình làm rơi cây bút xuống sàn. Khi cô cúi người nhặt, bàn tay chạm phải tay ai đó. Cô ngẩng lên, và… đúng là anh – nam sinh đó!

“Xin lỗi…,” cô lắp bắp.

Anh chỉ nhướng mày, nhưng rồi thản nhiên trả lời:

“Không sao.”

Ánh mắt anh nhanh chóng trở lại trang sách, như chưa từng xảy ra chuyện gì. Hạ Vy ngồi thẳng dậy, tim vẫn còn đập mạnh. Cô tự nhủ: “Chắc mình đang tưởng tượng thôi. Chỉ là cậu ấy giúp mình thôi mà.”

Buổi học trôi qua với những cảm xúc hỗn độn: hồi hộp, lo lắng, tò mò và một chút hứng thú. Khi giờ ra chơi bắt đầu, Hạ Vy đứng dậy, lặng lẽ quan sát xung quanh lớp. Những bạn học mới nhìn cô với ánh mắt thân thiện hơn, vài người tiến lại chào hỏi.

Một cô bạn tóc dài, mặt sáng sủa tiến tới, giọng vui vẻ:

“Chào bạn, tớ là Minh Châu. Bạn mới chuyển đến phải không?”

Hạ Vy gật đầu, nở nụ cười e thẹn:

“Dạ, đúng rồi, mình là Hạ Vy.”

Minh Châu kéo Hạ Vy tới gần nhóm bạn, giới thiệu cô với các thành viên khác. Hạ Vy cảm thấy phần nào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không quên ánh mắt lạnh lùng của nam sinh cuối lớp.

Tiếng trống báo giờ vào học vang lên, kéo mọi người trở lại chỗ. Trong tiết Văn, cô giáo yêu cầu học sinh viết một đoạn văn ngắn về bản thân và ước mơ. Hạ Vy lặng lẽ viết, nhưng đầu óc vẫn dán mắt về phía nam sinh kia. Cô nhận ra mình tò mò: cậu ấy học giỏi thế nào, tính cách ra sao, tại sao trông lạnh lùng mà thu hút đến vậy?

Buổi học cuối cùng kết thúc, Hạ Vy thu dọn sách vở, chuẩn bị ra về. Khi bước ra hành lang, cô vô tình gặp lại nam sinh ấy. Anh đang cầm cặp, dường như cũng vừa ra khỏi lớp.

“Bạn mới đúng không?” – anh hỏi, giọng trầm nhưng dễ nghe.

Hạ Vy hơi sững sờ, rồi gật đầu:

“Dạ… đúng ạ.”

Anh nhướng mày, rồi cười nhẹ, hiếm khi thấy trên khuôn mặt nghiêm nghị ấy:

“Chúc bạn ngày đầu học vui vẻ.”

Câu nói đơn giản nhưng khiến Hạ Vy cảm thấy tim mình ấm áp. Cô mỉm cười e thẹn:

“Cảm ơn cậu.”

Khi Hạ Vy bước ra khỏi cổng trường, cô không khỏi nghĩ về anh – nam sinh lạnh lùng nhưng lại có chút gì đó hấp dẫn, khiến cô muốn tìm hiểu thêm. Cảm giác bồi hồi, lạ lẫm và kỳ vọng về những ngày học sắp tới khiến cô tự nhủ: “Có lẽ năm học này sẽ không tẻ nhạt đâu.”

Trên đường về nhà, Hạ Vy vẫn liên tục nhìn lại hình ảnh lớp học, ánh mắt bạn bè, và đặc biệt là hình bóng nam sinh bí ẩn ấy. Một mầm tình cảm nhỏ bé bắt đầu nảy nở trong lòng cô, vừa e ngại vừa háo hức.

Và đó chính là khởi đầu cho một câu chuyện tình cảm học đường đầy lãng mạn, với những bí mật, hiểu lầm và những khoảnh khắc đáng nhớ sắp tới…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×