Sáng hôm sau, Hạ Vy tỉnh dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Ngày đầu tiên tại trường trung học Phương Nam đã để lại trong cô những ấn tượng khó quên: ánh mắt tò mò của các bạn học, giọng nói trầm ấm của nam sinh cuối lớp, và cảm giác lạ lẫm khi phải làm quen với môi trường mới.
Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng chân váy đồng phục, thắt cà vạt cẩn thận, rồi kiểm tra lại balo, chắc chắn không quên bất kỳ cuốn sách hay bút nào. Trên đường đi, cô nghĩ: “Hôm nay, mình phải hòa nhập tốt hơn. Không được bỡ ngỡ như ngày đầu.”
Khi bước chân vào lớp, không khí đã khác hẳn. Các bạn học cười nói rôm rả, một số trò chuyện về bài tập hôm qua, trong khi đó, những gương mặt quen thuộc bắt đầu nhìn Hạ Vy. Minh Châu, cô bạn tóc dài hôm qua, lập tức tiến lại:
“Chào bạn! Hôm nay mình đã chuẩn bị chỗ ngồi bên cạnh, hy vọng bạn không phiền nhé.”
Hạ Vy mỉm cười, cảm thấy ấm lòng:
“Không sao đâu, cảm ơn cậu.”
Chỉ vài phút sau, tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Anh – nam sinh cuối lớp – xuất hiện, dáng vẻ bình thản nhưng vẫn khiến Hạ Vy không khỏi chú ý. Hôm nay anh mặc đồng phục gọn gàng, tóc vẫn rối một cách tự nhiên, đôi mắt vẫn như những hạt sương pha lẫn ánh sáng buổi sớm.
Trong giờ học đầu tiên, thầy giáo yêu cầu cả lớp làm một bài kiểm tra nhỏ để đánh giá trình độ. Hạ Vy hơi căng thẳng, tay run run cầm bút. Khi mở đề, cô nhận ra một số câu hỏi hơi phức tạp, nhưng nhờ chuẩn bị kỹ càng, cô vẫn có thể làm được.
Bên cạnh, nam sinh đó – anh ấy – ghi chép một cách điềm tĩnh, tốc độ nhanh và chính xác đến nỗi khiến Hạ Vy phải thầm thán phục. Cô lén nhìn vài lần, tim đập nhanh, vừa khâm phục vừa cảm thấy một chút áp lực.
Giữa giờ học, bỗng có một tiếng cười khẽ vang lên. Một cậu bạn trong lớp cầm tờ giấy ghim trên tay, chế nhạo bài làm của Hạ Vy.
“Cô bé mới hả? Sao nhìn mặt mà biết sẽ làm bài kiểu… dễ nhầm thế?” – cậu ta nói với vẻ tự mãn.
Hạ Vy đỏ mặt, nhưng chưa kịp phản ứng thì nam sinh cuối lớp đã lên tiếng:
“Đừng trêu người khác nữa. Ai cũng có cách học riêng của mình.”
Cả lớp lặng im vài giây. Cậu bạn kia hơi bối rối, lẩm bẩm:
“Ờ… thôi mà, chỉ đùa thôi.”
Hạ Vy cảm thấy tim mình ấm áp. Chỉ một câu nói ngắn gọn, nhưng dường như đã bảo vệ cô trước ánh mắt tò mò và đôi khi soi mói của lớp học. Cô thầm nhủ: “Có vẻ anh ấy không hề xa cách như mình tưởng.”
Đến giờ ra chơi, Minh Châu kéo Hạ Vy ra sân trường. Ánh nắng buổi sáng chiếu rọi, gió thổi nhẹ qua những hàng cây, mang lại cảm giác dễ chịu và tự do. Hạ Vy trò chuyện cùng nhóm bạn mới, học hỏi tên từng người, sở thích và những câu chuyện nhỏ trong lớp.
Không lâu sau, Hạ Vy nhìn thấy anh – nam sinh lạnh lùng hôm trước – đang đứng bên gốc cây, đọc sách. Điều gì đó trong dáng vẻ tập trung ấy khiến cô muốn đến gần, nhưng rồi lại rụt rè, chỉ dám quan sát từ xa.
“Cậu ta… vẫn lạnh lùng nhỉ, nhưng lại có gì đó khiến mình muốn hiểu thêm.” – Hạ Vy tự nhủ.
Bỗng một quả bóng bay từ phía nhóm nam sinh khác trúng vào Hạ Vy, khiến cô giật mình và vấp nhẹ. Quả bóng lăn xuống sân, và Hạ Vy suýt ngã. Anh – không biết từ khi nào – đã chạy đến, đỡ lấy cô.
“Bạn ổn chứ?” – giọng anh trầm, nhưng đầy quan tâm.
Hạ Vy đỏ mặt, cảm ơn:
“Dạ… cảm ơn cậu.”
Cảm giác lần này khác hẳn so với hôm qua. Không còn ngại ngùng ban đầu, mà thay vào đó là sự gần gũi, khiến trái tim Hạ Vy đập mạnh. Cô tự nhủ: “Có lẽ anh ấy thực sự quan tâm đến mình.”
Buổi trưa, Hạ Vy cùng Minh Châu và các bạn mới ăn trưa trong căng tin. Tiếng cười nói, mùi thức ăn thơm phức, và ánh mắt tò mò từ các học sinh khác tạo nên một không gian vừa ấm áp vừa náo nhiệt. Hạ Vy bắt đầu cảm thấy mình không còn lạc lõng nữa.
Chiều, lớp học có tiết ngoại khóa – vẽ và sáng tạo. Hạ Vy ngồi gần cửa sổ, nhìn ra ngoài, cố gắng vẽ lại hình ảnh của trường. Khi đang loay hoay với bức tranh, cô nhận thấy anh đứng cạnh, nhìn cô.
“Bạn vẽ khá đấy,” anh nói, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng.
Hạ Vy giật mình, rồi mỉm cười e thẹn:
“Cảm ơn… cậu cũng vẽ đẹp lắm.”
Một khoảnh khắc im lặng, nhưng không hề gượng gạo. Ánh mắt họ chạm nhau, và Hạ Vy cảm nhận được một sự kết nối kỳ lạ – vừa quen thuộc, vừa bí ẩn.
Khi tiếng trống báo hết giờ vang lên, Hạ Vy thu dọn đồ đạc. Cô cảm thấy một niềm vui nhỏ nhoi trong lòng: ngày đầu tiên đáng nhớ không chỉ là việc làm quen với lớp mới, mà còn là những lần gặp gỡ, những câu chuyện nhỏ và ánh mắt anh – nam sinh khiến trái tim cô rung động.
Trên đường về nhà, Hạ Vy lặng lẽ nghĩ lại từng chi tiết trong ngày: từng nụ cười, từng ánh mắt, từng câu nói nhỏ… Mỗi khoảnh khắc đều như vẽ nên một bức tranh sống động về ngôi trường mới, về những người bạn mới, và đặc biệt là về anh – người khiến cô cảm thấy vừa lo lắng, vừa háo hức.
Khi đặt chân vào phòng, Hạ Vy mở cửa sổ, ngồi xuống bàn học, và viết vào nhật ký của mình:
“Ngày đầu tiên thật đáng nhớ. Mình đã gặp nhiều người bạn mới, nhưng người khiến tim mình xao xuyến nhất vẫn là anh ấy… Anh ấy lạnh lùng, bí ẩn, nhưng lại quan tâm đến mình theo cách rất riêng. Mình không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn, năm học này sẽ không bao giờ nhàm chán.”
Và chính khoảnh khắc ấy, Hạ Vy biết rằng, ngày hôm nay không chỉ là ngày đầu tiên tại trường mới, mà còn là khởi đầu cho một hành trình đầy kỷ niệm, tình cảm học đường, và những cảm xúc lần đầu tiên cô cảm nhận trong đời…