KHI MÙA HOA NỞ LẦN HAI

Chương 1: Khi Gió Chạm Mái Hiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

rời đổ mưa đúng lúc An Vy vừa đặt chân đến thị trấn. Không ồ ạt, không lạnh buốt, chỉ là những giọt mưa lăn nhè nhẹ xuống khung cửa kính mờ bụi của chuyến xe buýt cuối ngày.

Cô đặt chiếc vali màu be cũ kỹ xuống lối đi lát đá, nơi có những vết rêu bám xanh lẫn với ký ức tuổi thơ. Căn nhà của bà ngoại đã được khóa lại hơn hai năm nay, kể từ khi bà mất. Căn nhà nhỏ gỗ cũ kỹ nép mình bên rặng tùng, vẫn còn bảng tên “Nhà Hoa” đung đưa nơi cổng gỗ.

Vy mở ổ khóa đã gỉ sét bằng chìa khóa được buộc trong sợi dây cổ tay. Cánh cửa kêu lên một tiếng cọt kẹt – như chào đón một người quen cũ trở lại.

Bên trong phủ đầy bụi. Nhưng mọi thứ vẫn nguyên vẹn: ghế mây nhỏ cạnh cửa sổ, bàn trà cũ bà từng dùng, và kệ sách gỗ có một cuốn bị lật trang dở – như thể bà vừa đọc hôm qua.

Vy không nói gì. Cô chỉ ngồi xuống ghế, mở cửa sổ ra, và để cơn gió nhẹ đầu mùa tràn vào căn phòng, thổi tung vài mảnh giấy thời gian đã úa vàng.

Mưa vẫn rơi. Và mái hiên gỗ – nơi năm xưa Vy từng ngồi uống trà cùng bà – nay vẫn vang tiếng gió chạm vào, lạch cạch, nhưng không buồn.


Tiệm sách “Lặng Im”

Hôm sau, Vy đi bộ ra con đường chính của thị trấn – con đường hẹp, rợp bóng cây và có tiếng chim ríu rít không bị át bởi tiếng xe.

Cô tình cờ dừng lại trước một tiệm sách nhỏ với biển gỗ khắc tay:

“Lặng Im – Những trang sách biết lắng nghe”

Không có chuông cửa. Không có bảng giờ mở. Chỉ có một khung kính hơi mờ, bên trong là ánh đèn vàng dịu.

Vy đẩy cửa bước vào. Tiếng gió sau lưng cô khiến chiếc chuông gió trong tiệm ngân nhẹ một nốt đơn độc.

Người đứng sau quầy sách ngẩng lên – là một chàng trai với áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao, đang lau bụi từng gáy sách bằng một miếng khăn nhỏ.

Họ nhìn nhau trong vài giây. Không ai nói gì.

Chỉ có một ánh nhìn – không tò mò, không mời gọi – mà như thể đã từng thấy nhau từ rất lâu.

Vy đi dọc các kệ sách, chạm vào những cuốn đã úa vàng. Cô chọn một cuốn thơ không nổi tiếng, ngồi vào góc bàn sát cửa sổ, rồi mở ra, bắt đầu đọc. Chàng trai sau quầy – không hỏi tên, không chào hỏi – chỉ nhẹ nhàng đặt một ly trà ấm bên cạnh cuốn sách cô đang cầm.

Không có ghi chú. Không có hóa đơn.

Vy khẽ nhấp một ngụm.

Trà hoa nhài.

Mùi vị giống hệt những buổi chiều bên bà – khi gió chạm mái hiên, khi im lặng cũng đủ lấp đầy một trái tim đang khuyết.


Ngày đầu tiên không bị hỏi lý do

Cô ở lại tiệm đến khi ánh sáng ngoài trời dần ngả sang cam. Không ai hỏi cô từ đâu đến. Không ai hỏi tại sao cô đến đây. Không ai kể chuyện của mình.

Và Vy nhận ra, lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô không cảm thấy áp lực phải kể cho ai nghe mình là ai.

Chỉ cần ngồi đó, đọc một trang sách, uống một ly trà.
Không tên, không mục đích, không tổn thương.
Chỉ có gió – đang chạm vào mái hiên như một lời chào cũ.


Kết chương: Bắt đầu của điều chưa có tên

Trên đường về nhà, Vy đi ngang một cửa hàng bán hoa. Người chủ già chào cô bằng nụ cười, không hỏi gì.

Cô mua một bó cúc trắng nhỏ, mang về đặt trước bàn thờ bà.
Không cầu khấn.
Chỉ đặt, rồi ngồi nhìn.

Ở phía xa, phía sau một cửa kính nơi tiệm sách, chàng trai nọ đang nhìn trời ngả hoàng hôn, tay vẫn cầm quyển sổ ghi chú không viết gì.

Anh viết vào trang cuối:

“Cô gái hôm nay không nói gì.
Nhưng có lẽ… cô ấy sẽ quay lại.”


✅ HẾT CHƯƠNG 1


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!