Chiều hôm ấy, mây xám phủ một lớp mỏng trên bầu trời thị trấn. Không mưa, nhưng đủ lạnh để người ta muốn tìm đến một ly trà ấm và một người biết lắng nghe.
Vy mang theo một tập giấy nhỏ – những lá thư tay cô từng viết nhưng chưa từng gửi.
Không phải cho người cũ, mà là cho chính mình – của những tháng ngày chưa tha thứ.
Khoa vẫn ngồi đó, ở góc quen thuộc.
Khi Vy bước vào, anh đưa cô một tách trà hoa nhài – loại trà đầu tiên cô từng uống ở đây.
– “Hôm nay… anh nghĩ em cần thứ gì đó dịu.”
Vy nhận ly trà, ngước nhìn anh, rồi khẽ gật đầu.
Cô lấy một bức thư từ xấp giấy, ngồi xuống, hít một hơi thật sâu.
– “Em có thể đọc cái này không?
Nó… hơi cũ, hơi ngốc, nhưng em nghĩ mình cần nghe lại nó – lần đầu tiên, thành tiếng.”
Khoa không nói gì. Chỉ đặt tay lên mặt bàn, lòng bàn tay hướng lên – mở, và đợi.
"Gửi người đã từng nắm tay em đi qua những con phố đầy nắng,
Em đã giữ rất nhiều thứ lại, chỉ để mong có ngày được nói ra…
Nhưng cuối cùng, thứ duy nhất còn lại là khoảng trống trong giọng nói."
Vy dừng một chút, giọng hơi run:
"Anh từng nói: 'Em mạnh mẽ lắm.'
Nhưng anh không biết, sau những đêm em tỏ ra ổn,
là những buổi sáng em không nhận ra nổi khuôn mặt mình trong gương."
"Em đã viết thư này… vào một đêm mưa.
Không để gửi, mà để giữ.
Giữ lại phần em còn sống, khi không còn anh."
Khoa không hỏi đó là ai.
Không hỏi kết thúc ra sao.
Anh chỉ nhẹ nhàng nói:
– “Cảm ơn vì đã đọc.
Không phải ai cũng đủ can đảm nghe lại chính mình.”
Vy đáp, giọng nhỏ:
– “Em không biết mình đang cố buông người cũ,
hay đang tập nắm lấy người mới.”
Khoa nghiêng đầu, ánh mắt dịu:
– “Có khi… mình chỉ cần đứng yên một lúc.
Không buông. Không nắm.
Chỉ… để tay mình nghỉ.”
Cả hai không nói thêm.
Gió thổi nhẹ qua song cửa, chạm vào trang giấy Vy vừa đọc.
Cô mỉm cười – một nụ cười mỏng như ánh nắng muộn.
Không vì hết buồn.
Mà vì biết mình đã không còn một mình với nỗi buồn ấy.
Chiều muộn, khi rời đi, Vy để lại một mảnh giấy vào ngăn kéo gỗ bí mật:
“Hôm nay em đọc một bức thư cũ.
Nhưng không để gọi lại người đã xa.
Mà để cảm ơn người đang ngồi rất gần.”